Mắt Thẩm Diệc Hoan sáng rỡ.
Trước kia Thẩm Lục Chu đối với cô rất tốt, nhưng anh chưa từng nói mấy câu buồn nôn như thế này trước mặt cô bao giờ.
Cô quấn lấy anh: "Anh nói lại lần nữa đi."
Vẻ mặt Lục Chu lạnh nhạt: "Nói gì."
"Câu vừa rồi ấy, anh khen em đó."
"Vui rồi sao?" Anh hỏi.
"Đừng lảng sang chuyện khác!" Thẩm Diệc Hoan bắt lấy ngón tay anh, bất mãn lẩm bẩm, "Mau lặp lại lần nữa!"
"Đừng quậy." Anh kéo tay mình ra khỏi móng vuốt của Thẩm Diệc Hoan, lui ra phía sau một bước, bọn họ cách nhau một hàng rào, lui một bước Thẩm Diệc Hoan liền không bắt được anh.
Thẩm Diệc Hoan trừng Lục Chu một cái.
Sắc mặt Lục Chu vẫn lạnh nhạt, quay đầu kiểm tra tình hình chạy bộ của đội quân, quay lại nói với Thẩm Diệc Hoan: "Đợi lát nữa cùng ăn cơm, em khoan hẵng đi, ở bên kia chờ anh."
"Dựa vào cái gì, em mới không cần." Thẩm Diệc Hoan cáu kỉnh, "Anh khen em đẹp một câu em mới chờ."
Lục Chu liếc nhìn cô một cái, không nói chuyện, trực tiếp đi vào sân huấn luyện, để lại phía sau là khuôn mặt tức giận của Thẩm Diệc Hoan.
***
Mười lăm vòng kết thúc.
Lục Chu đứng trước cả đội, dặn dò những người mới tới này: "Ở chung với nhau thật tốt, đừng gây chuyện."
Phía dưới truyền đến tiếng hô to vang dội: "Rõ!"
"Nghiêm, buổi chiều ra quân doanh thực chiến huấn luyện, lát nữa tập hợp mang theo khí giới." Lục Chu đứng ở đội ngũ thứ nhất, hai chân mở rộng, tay để sau lưng, "Kết thúc, ăn cơm!"
Mọi người hô to một tiếng, đội ngũ chỉnh tề dần tản ra.
Lục Chu đi tới bậc thang, vặn bình nước, ngửa đầu uống một nửa, nước theo khóe miệng chảy xuống cằm, cuối cùng rơi xuống nơi hõm xương quai xanh gợi cảm.
Uống xong nước, anh quét mắt về phía đám người.
"Triệu Hạt, mặc áo vào!"
"Nhưng mọi người đều cởi trần mà Lục Đội!" Triệu Hạt kêu.
Lục Chu: "Có các nữ đồng chí từ Bắc Kinh tới, mặc vào!"
Triệu Hạt đành ngậm ngùi mặc áo vào, nhưng tên nhiều chuyện bên cạnh lại cười trêu chọc: "Đội trưởng, anh sợ tiểu cô nương vừa nãy thấy sao, bảo vệ quá tốt luôn!"
Lục Chu nhìn về phía cậu ta, nói thẳng: "Còn muốn chạy thêm vài vòng nữa?"
Tên kia lập tức câm miệng.
Rửa mặt xong xuôi ra ngoài thì mọi người đã đi ăn cơm, Lục Chu đi ra, nhìn thấy ở dưới gốc cây Thẩm Diệc Hoan đang chống tay ngủ gật.
Trong lúc mơ ngủ, Thẩm Diệc Hoan hoảng hốt phát hiện trước mặt đột nhiên tối lại.
Cô không tỉnh, chỉ nhẹ than thở một tiếng, đầu vẫn chôn nơi khuỷu tay, tiếp tục ngủ.
Mấy ngày nay cô làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật, bởi vì lúc lên đường, ban ngày ngủ đứt quãng, buổi tối cũng chỉ ngủ có mấy tiếng.
Không biết ngủ bao lâu.
"Thẩm Diệc Hoan." Một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu.
Cô mơ hồ mở mắt, trước mặt là đôi quân ủng sáng bóng.
Híp mắt ngẩng đầu lên mới thấy Lục Chu, dáng người thẳng tắp, ánh mặt trời bị che khuất sau lưng anh.
"Nhà ăn chuẩn bị xong rồi, đi ăn cơm."
"Vâng."
Cô đứng lên, nhưng vì ngồi xổm quá lâu nên nhất thời đứng không vững, Lục Chu tay mắt lanh lẹ túm lại, cô bị ôm vào trong lồng ngực anh.
Hô hấp đột nhiên căng thẳng.
Đợi người đứng vững, anh thả tay Thẩm Diệc Hoan, cất bước đi trước.
"Đi thôi."
"Chờ em với." Thẩm Diệc Hoan nhỏ giọng kêu anh.
Chân cô đều đã tê rần, đi không nhanh được, nhưng người đàn ông trước mắt căn bản là không đợi cô.
Nhà ăn đã sớm vắng tanh, buổi chiều bọn họ còn có buổi huấn luyện thực chiến, đoàn người của đài truyền hình cũng có nhiệm vụ quay chụp nên đã sớm ăn xong đi ngủ trưa.
Lục Chu vừa đi vào, các bác gái nơi nhà ăn liền vô cùng nhiệt tình chào hỏi.
Chân Thẩm Diệc Hoan vẫn chưa đỡ, khập khiễng đi vào, không khỏi khịt khịt cái mũi.
Nhân duyên còn khá tốt.
Người này rất kỳ quái, rõ ràng mặt lạnh như tiền, nói cũng không nhiều, tính tình cũng ngang ngạnh, nhưng lúc đi học đã được rất nhiều thầy cô giáo, lãnh đạo nhà trường thích.
Nơi này cũng vậy.
Lục Chu đã nhanh chóng lấy xong thức ăn của mình, quay đầu lại mắt nhìn Thẩm Diệc Hoan: "Em ăn gì?"
"... "
Cô rối rắm, cuối cùng chỉ chỉ vào góc khoai tây xào, lại thêm tí canh trứng, một chén cơm nhỏ.
Lục Chu: "Quá ít"
Thẩm Diệc Hoan nhìn anh: "Không phải anh nói không được lãng phí sao."
Lục Chu nói với mọi người trong nhà bếp: "Mọi người dọn dẹp xong thì đi nghỉ ngơi, hai bàn này lát cháu sẽ dọn."
Nói xong tìm vị trí ngồi xuống.
Kiểu ăn mặt đối mặt thế này đúng là lâu rồi chưa gặp.
Thẩm Diệc Hoan ăn khá chậm, Lục Chu lại ăn rất nhanh, một ngày anh tiêu hao rất nhiều năng lượng, cho nên phải ăn nhiều mới lại sức, chỉ trong chốc lát đã ăn xong.
Thẩm Diệc Hoan cúi đầu nhìn đĩa đồ ăn không mấy nhúc nhích của mình, nhẹ nhàng "Oa" một tiếng.
"Ăn không quen?"
Cô ăn ngay nói thật: "Đồ ăn không có hương vị gì."
Lục Chu: "Em ở đây bao lâu?"
Thẩm Diệc Hoan giương mắt, nhíu mày: "Anh hỏi làm gì?"
Cô cho rằng anh đang đuổi khéo mình.
Lục Chu lấy ra hộp thuốc, rút một điếu, cắn ở trong miệng, vẫn là không đốt lửa: "Ở lâu sẽ gầy."
"Vậy coi như em giảm béo đi."
"Cũng đâu có mấy lạng thịt."
Thẩm Diệc Hoan cười cong mắt: "Nếu đã biết vậy còn sấn vào em ngủ làm gì."
Lục Chu liếc nhìn cô một cái, mang theo ý tứ cảnh cáo.
Ăn xong, Lục Chu bưng bát đĩa ra ngoài bồn nước rửa sạch sẽ.
Dòng nước rơi vào trên tay anh, tạo ra bọt nhỏ li ti, Thẩm Diệc Hoan nhìn động tác của anh, ôn nhu tột đỉnh.
***
Sau khi ngủ trưa lại tiếp tục quay chụp.
Thẩm Diệc Hoan vẫn đi cùng Tần Tranh, nội dung của đài truyền hình cũng nhiều, ngoài Tân Cương mỹ thực ra còn có tình người nơi Tân Cương, quân nhân Tân Cương, tinh thần Tân Cương, mà cô chủ yếu chỉ cần tư liệu về mỹ thực.
Cả buổi trưa Thẩm Diệc Hoan không thấy Lục Chu đâu, nhắn tin anh cũng không trả lời.
Bọn họ đi ra sân huấn luyện, không có ai.
Mãi đến 7 giờ tối mới có thông báo, nói đêm nay cấp trên mở buổi liên hoan hoan nghênh, cũng không lớn, chỉ là tụ tập uống rượu ăn cơm làm quen nhau một chút, cũng để cho bọn họ sống chung với nhau cho hòa hợp.
Lúc Tần Tranh nói với cô tin này, Lục Chu vừa vặn trả lời tin nhắn hồi trưa của cô.
Lục Chu: Bây giờ quay lại.
Anh đào: Hình như tối nay có tiệc, anh đến không?
Lục Chu: Có.
Tám giờ tối, trong phòng đặt một bàn ăn tròn rất lớn, trên bàn đã bày biện rất nhiều đồ ăn, so với bàn ăn hồi trưa thì phong phú hơn nhiều, rất nhiều món chính, thịt bò thịt dê, xem ra là vì chiêu đãi bọn họ nên mới dụng tâ, như thế.
Bọn họ nhập tiệc.
Nhìn chung quanh còn thừa 7,8 bàn không ai ngồi.
Phỏng chừng chỉ có mấy quan quân trong quân danh có chức vụ.
Thẩm Diệc Hoan còn tưởng là, ban ngày trên sân huấn luyện nhiều người như vậy, kiểu gì cũng không đủ chỗ.
Bây giờ lại thừa.
Là đội phó, tuổi lớn hơn Lục Chu, thật ra lãnh đạo nơi đây đều lớn tuổi hơn Lục Chu rất nhiều, thậm chí rất rất nhiều cũng có.
Mấy năm trước Lục Chu lập công lớn, suýt nữa thì bỏ mạng, lại tốt nghiệp trường hàng đầu, cho nên quân cấp mới thăng mau.
Nơi này không lấy tuổi tác làm thước đo để luận tư lịch, chỉ xem xét công huân chương.
Hà Mẫn vô cùng nhiệt tình, vừa bước vào phòng đã chào hỏi với mấy cấp trên, tự giới thiệu: "Mọi người từ Bắc Kinh tới, không biết có uống được rượu Tân Cương nơi chúng ta không."
Nhiếp ảnh gia người Đông Bắc lập tức hào sảng nói: "Này có gì mà uống không quen, tôi đã sớm muốn thử rồi!"
Hà Mẫn cười hỏi: "Ngày hôm qua Lục Đội không mời các cậu uống rượu?"
Tần Tranh: "Sáng mai mọi người còn phải lên đường đấy, uống sữa chua tân Cương đi, rất ngon."
"Rượu còn ngon hơn nữa, nào nào." Hà Mẫn đưa ra ba bình, nhẹ nhàng thành thạo mở ra.
Anh ta rót cho từng người từng chén một.
Cuối cùng đến Thẩm Diệc Hoan, anh ta nhìn một cái, nhận ra đây chính là cô gái mới gặp hồi sáng ở sân huấn luyện.
Khi đó đứng cách khá xa, nhìn không rõ, nhưng nhìn dáng người cũng biết nhất định rất xinh, bây giờ nhìn gần mới biết hóa ra người này có thể đẹp như vậy.
"Uống sao?" Hà Mẫn Hỏi.
Thẩm Diệc Hoan không hiểu nổi, người nãy đã rót một vòng cũng không hỏi ai câu này, sao đến lượt cô lại phải hỏi một câu?
"Uống."
Tiểu cô nương còn rất dứt khoát, Hà Mẫn cười nhẹ, rót cho cô một ly rồi ngồi xuống bên cạnh.
Có uống rượu, mấy quân nhân khác cũng tới, không khí rất nhanh liền náo nhiệt.
Thẩm Diệc Hoan đợi một lúc cũng chưa thấy Lục Chu tới, vì thế hạ giọng hỏi Hà Mẫn: "Lục Đội của các anh bao giờ tới?"
Hà Mẫn nhướng mày: "Tắm xong liền tới đây, rất nhanh thôi, hai người có quen sao?"
Thẩm Diệc Hoan không nghe ra ý tứ trong lời anh ta, gật đầu "Ừ" một tiếng.
"Cô họ gì?"
"Thẩm."
"Thẩm Anh Đào?"
"... " Thẩm Diệc Hoan quay đầu nhìn anh ta, "Thẩm Diệc Hoan."
".... Lần trước tôi thấy Lục Đội gửi tin nhắn cho cô, trên đấy ghi tên là Anh đào, cho nên tôi mới tưởng đấy là tên cô."
"Đó là tên Wechat của tôi." Thẩm Diệc Hoan nói.
Nghĩ nghĩ cô lại hỏi, "Sao anh lại biết người đấy là tôi?"
Này mà còn phải hỏi sao.
Người con gái có thể kiến Lục Chu đối xử đặc biệt như vậy cũng chỉ có cô "anh đào" thần bí kia.
Hình xăm sau lưng chính là bằng chứng.
Anh ta vừa định mở miệng, Lục Chu đúng lúc bước vào.
Anh hẳn là vừa gội đầu xong, tóc đen đang ướt sũng, làm ướt một mảng áo nơi cổ.
Anh quét mắt nhìn trong đám người một vòng, chụp lấy vai Hà Mẫn: "Cậu qua bên cạnh ngồi.
Hà Mẫn: "... "
Thẩm Diệc Hoan cũng không có phản ứng gì, coi như đương nhiên, chỉ ngẩng đầu nhìn anh một cái, tiếp tục ăn thịt, cô đói lả cả người rồi.
Lục Chu ngồi xuống cạnh Thẩm Diệc Hoan.
Có người đứng dậy, bưng chén lên muốn kính rượu, vì là khách từ xa tới, Lục Chu tự rót cho mình một ly, đứng dậy cụng với anh ta, rồi ngửa đầu uống cạn.
Lại thêm mấy người đến kính rượu, đồ ăn còn chưa đụng mà Lục Chu đã uống ba bốn ly rượu vào bụng.
Thẩm Diệc Hoan ở một bên nhìn anh, thấy anh không có chút nào gọi là say, mặt cũng chưa đổi sắc, mới biết hóa ra tửu lượng anh không kém.
Trước kia cô chưa thấy anh uống rượu bao giờ, chỉ thấy anh quản việc cô uống rượu.
Cô chống cằm nhìn anh: "Đội trưởng Lục, em cũng kính anh một ly?"
Lục Chu nhìn cô, lại quét mắt về ly rượu tràn đầy kia, nhíu mày.
Hà Mẫn ngồi bên cạnh không khỏi run lên.
"Không cần."
"Dựa vào cái gì mà đến lượt em lại không được!"
"Em sẽ say."
"Uống một ly làm sao say được."
Từ trước đến giờ cô có thường xuyên tới quán bar, kinh qua đủ loại rượu, nhưng tửu lượng quả thực không thể nói là tốt, mấy lần đều bị Lục Chu xách cổ về.
Lục Chu gắp một đũa thịt dê thả vào bát cô.
Thẩm Diệc Hoan lại phát bệnh, cáu lên, nhất định phải kính anh chén này, Hà Mẫn sao có thể nghĩ đến Lục Chu quản cô gái này như vậy, nếu sớm biết thế anh ta đã không có gan rót rượu cho cô.
Lục Chu không cho cô uống, đứng dậy lấy trong ngăn tủ một chai Coca, đặt trước mặt cô, lại cầm chén rượu kia cụng một cái, uống cạn.
"... "
Thẩm Diệc Hoan trừng anh, không chút tiếng động dùng khẩu hình mắng một câu.
Tất cả đều lọt vào mắt Hà Mẫn, mọi người trong đội đều là đàn ông con trai, miệng lưỡi đôi khi cũng có lúc không sạch sẽ, có chửi thề nói bậy, nhưng tuyệt nhiên không ai dám nói chuyện với Lục Chu như thế.
Thẩm Diệc Hoan là người đầu tiên.
Vẫn là khí thế mắng chửi người kiêu ngạo như vậy.
Anh ta chờ Lục Chu bốc hỏa.
Nhưng mà không có.
Đội trưởng Lục ít khi nói cười này của anh ta, thế mà cong môi, cầm chén rượu của mình cụng vào lon Coca.
"Uống đi."
"Đồ con rùa rụt cổ*" Thẩm Diệc Hoan trực tiếp mắng ra tiếng.
Thanh âm cô rất vang, lại đúng lúc mọi người trên bàn vừa yên tĩnh lại, những người khác đều nghe được, xem tình hình bên kia liền biết cô đang mắng Lục Chu.
Mấy quân nhân khác cũng kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau.
Thấy được đội trưởng của bọn họ ỷ lưng vào ghế, mang theo ý cười mơ hồ, không chút để ý uống cạn chén rượu, dường như không nghe thấy câu nói vừa rồi.
*Từ gốc là "Vương bát đản" (王八蛋): là một từ lóng tiếng Hán thường gặp trong các truyện cổ đại của Trung Quốc. Đây không phải là tên riêng của một người họ Vương nào cả mà là từ chơi chữ từ "Vương Bát" có nghĩa là đồ con rùa, con rùa rụt cổ. Vương Bát Đản có nghĩa là Đồ Con Rùa Rụt Cổ. Ý chỉ một người nhát chết, không dám đương đầu với khó khăn, thích trốn tránh.