Có Chết Cũng Không Ly Hôn

Chương 46




Có thể ngày nghĩ gì đêm sẽ mơ thấy đó.

Sau khi quay hình hai lần liên tiếp, Mục Noãn Tô thậm chí còn nằm mơ thấy mình đang đóng phim.

Trong giấc mơ cô đóng vai một cô công chúa, mặc một chiếc váy sa tanh màu hồng nhạt, trên đầu đeo vương miện màu vàng đang đi trong khu vườn của hoàng cung. Trong khu vườn một mảnh sương mù, cô không biết mình muốn làm gì, ngay cả người hầu gái bên cạnh cũng không có.

Xuyên qua khu vườn, là một hành lang dài không một bóng người.

Trong lúc cô đi ngang qua một căn phòng, đột nhiên có một bàn tay từ bên trong đưa ra kéo cô vào đó.

Cô vô cùng hoảng sợ, còn chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt của người nọ đã bị áp đảo.

Người nọ nồng nặc mùi rượu tấn công về phía mình, cảm giác này quá mức chân thật, Mục Noãn Tô thoáng chốc tỉnh lại.

Lúc này trước mắt cô xuất hiện khuôn mặt phóng đại của người nọ.

Hoắc Chi Châu?

Anh trở về lúc nào?

“Dừng lại….” Cô mở to mắt từ chối, giọng nói mơ mơ hồ hồ truyền ra.

Nghe thấy cô trong giấc mơ cũng từ chối thân mật với anh, trái tim Hoắc Chi Châu chợt thắt lại, ôm chặt lấy người, nhắm mắt nỉ non: “Tô Tô nghe lời…..Trong mơ nên ngoan một chút nào….”

Mục Noãn Tô nghe anh nói như vậy, vừa bực bội vừa buồn cười.

Anh uống quá nhiều cho rằng mình đang nằm mơ sao?

Anh vẫn còn tiếp tục…..

Mục Noãn Tô chợt rung mình một cái, một tay túm tóc anh kéo lên, hơi thở không đều: “Quần áo của anh….Còn chưa thay, uống nhiều rượu như vậy….Thối quá đi…..”

Hoắc Chi Châu bị cô nắm tóc có hơi đau, cảnh trong mơ và hiện thực đan xen, anh không dám tin chậm rãi mở to mắt, nâng người lên bắt gặp ánh mắt của cô.

“Em, sao em lại ở đây?” Cổ họng ngấm quá nhiều rượu hơi khàn khàn.

Mục Noãn Tô đẩy anh ra, cầm quần áo của mình lên, “Không muốn gặp em à? Vậy em đi đây.”

“Quay lại!” Hoắc Chi Châu vừa mừng vừa sợ, kéo người vào trong lòng mình.

Mục Noãn Tô mất cảnh giác, chóp mũi đụng vào lồng ngực anh, cô  đau đến mức nước mắt cũng sắp tuôn rơi.

Mục Noãn Tô nghẹn một hơi muốn phát tiết, trong lúc hít thở đột nhiên ngửi thấy một mùi nước hoa xa lạ, cả người lập tức hóa đá ngay tại chỗ.

Cô vuốt cái mũi đau nhức, cẩn thận tiến về phía trước ngửi ngửi.

Xác định trên quần áo anh có mùi nước hoa của người phụ nữ khác, lửa giận “Vụt” một phát xông lên.

“Tại sao trên người anh có mùi nước hoa?” Mục Noãn Tô tránh qua một bên, mở to đôi mắt, hung hổ nói: “Trở về trễ như vậy, trên người còn có mùi rượu mùi thuốc lá và cả mùi nước hoa nữa, khó ngửi chết đi được. Chúng ta đã nói trước với nhau rồi, nếu như anh cùng người phụ nữ khác làm xằng bậy ở bên ngoài, chúng ta lập tức ly…..Ưm! Tại sao anh?”

Mục Noãn Tô còn chưa nói hết lời, một lần nữa bị người nọ đè xuống giường.

Đôi mắt Hoắc Chi Châu nhìn chằm chằm vào cô, bên trong lóe lên một tia sắc lạnh, “Anh cảnh cáo không cho phép em nói hai từ kia! Có nghe không?”

Mục Noãn Tô lấy tay chống đỡ không cho anh đến gần mình, trong miệng nói năng hung hồn đầy lý lẽ: “Em chỉ thuật lại bản thỏa thuận trước khi kết hôn thôi, anh chột dạ à?”

Trong khoảng thời gian này, sau khi Hoắc Chi Châu nhượng bộ với cô, dường như bản thân cô không còn sợ anh nữa, cái gì cũng có thể nói ra.

Hoắc Chi Châu nghe thấy lời nói của cô, im lặng mấy giây bỗng nhiên nhìn cô cười lạnh, “Chê anh thối hả?”

Vừa dứt lời, anh một tay nhấc người đang nằm trên giường vác lên vai rồi bước xuống giường.

“A a a a! Anh mau thả em xuống! Đồ đàn ông thối!” Mục Noãn Tô kêu to, dùng cả tay chân thô bạo công kích anh.

Giọng nói Hoắc Chi Châu thanh lãnh: “Không phải chê anh thối sao? Đi tắm!”

“Em không tắm! Em không tắm!” Mắt thấy anh đẩy cửa phòng tắm ra, Mục Noãn Tô nắm chặt khung cửa, “Là anh thối chứ không phải em thối! Em vừa mới tắm không tắm nữa! Em muốn đi ngủ!”

Hoắc Chi Châu liếc nhìn ngón tay của cô, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch. Anh không kiên nhẫn bắt lấy nó, nhẹ nhàng gẩy một cái, ngón tay cô liền từ trên khung cửa rơi xuống. Người cũng bị anh mang vào phòng tắm.

“Hoắc Chi Châu! Cái tên khốn kiếp này!”

“A a a! Em không muốn tắm!”

“Tại sao anh cứ quấy rầy em ngủ vậy? Biết sớm như thế em đã đi khách sạn ngủ rồi!”

Hoắc Chi Châu đặt người phụ nữ đang giãy giụa vào bồn tắm, mở vòi nước.

Mục Noãn Tô không phản ứng kịp, quần áo lập tức ướt hết.

A a a a a a!

Hoắc Chi Châu kẻ giết người ngàn dao! Dựa vào thể lực của mình bắt nạt kẻ yếu thế.

Quả thực tức chết cô mà!

Mục Noãn Tô mặt mũi tràn đầy phẫn nộ, lau nước bắn tung tóe trên mặt, không chút nghĩ ngợi muốn leo ra ngoài.

Vừa ngước mắt lên, đập vào mắt một đôi chân dài, cơ bắp rắn chắc cân xứng, hướng lên trên….

What the fuc*!

Mắt sắp mù…..

— Anh khoả thân khi nào vậy?!

Chỉ trong vài giây, Hoắc Chi Châu đã tiến vào bồn tắm lớn, một lần nữa kéo cô vào lòng mình.

Mục Noãn Tô đưa lưng về phía anh, vừa muốn đứng dậy lại bị đè xuống.

Đồng thời bên tai nghe thấy một tiếng kêu rên của Hoắc Chi Châu.

Mục Noãn Tô ngay lập tức cảm thấy cái cứng rắn ấy đang chống vào người mình, lắp bắp khuyên bảo: “Cái kia, cưỡng gian trong hôn nhân cũng là trái pháp luật đó, anh, anh tỉnh táo lại đi! Đừng làm loạn….”

Hoắc Chi Châu cười trầm thấp, “Không ngờ cục cưng của anh biết không ít nhỉ.”

Anh tiện tay tắt vòi nước, giơ tay cởi bỏ quần áo của người trong lòng, “Em ngoan ngoãn giúp anh tắm rửa nha, anh sẽ không làm chuyện trái pháp luật đâu, hử?”

Anh khẽ cười một tiếng: “Anh là một công dân tốt luôn tuân thủ pháp luật.”

………

Động tác chống đẩy của Mục Noãn Tô dừng lại, ngầm đồng ý lời nói của anh.

Trải qua sự giày vò vừa rồi, cô không còn buồn ngủ nữa, ở cùng anh một lúc vậy, để xem anh có thể làm gì mình?

2o phút sau…..

Mục Noãn Tô đỏ mặt quấn khăn bị người nọ bế ra, nhẹ nhàng đặt trên giường.

Cô vẫn còn quá trẻ tuổi, đã đánh giá thấp trình độ của cái loại đàn ông già vô sỉ Hoắc Chi Châu này.

Không được rồi, không được rồi.

Một lúc sau, Hoắc Chi Châu một lần nữa thu thập mình xong, thay áo ngủ nằm bên cạnh Mục Noãn Tô.

Tại sao lại nằm xa như vậy?

Anh liếc nhìn vị trí của hai người, nhíu mày, kéo cô gái nhỏ đang nằm ở mép giường vào trong lồng ngực mình.

“Sao hôm nay lại trở về?” Tắm nước nóng, đầu óc anh thanh tỉnh không ít.

“Cục cưng nhớ anh à?” Giọng nói Hoắc Chi Châu khàn khàn, kề sát bên tai Mục Noãn Tô hỏi.

“Không phải! Vừa rồi em phải quay hình trong thành phố, quay về đây tiện hơn có thể ngủ sớm một chút, hiểu chưa?” Mục Noãn Tô lập tức phản bác, nhân tiện lên án hành vi anh đã quấy rối giấc ngủ của mình.

Hoắc Chi Châu thông minh hiểu rõ cô muốn nói gì, thoáng một phát đã nghe ra, là đang trách anh đây mà.

Cúi đầu nhìn xuống, đôi mắt sáng ngời của cô quả nhiên hiện lên sự căm giận nhìn chằm chằm vào mình.

Hoắc Chi Châu kìm lòng không đặng chặn cái miệng còn đang muốn lải nhải của cô, “Đừng nóng giận, hiện giờ sẽ đền bù tổn thất cho em….”

Không cần biết vì sao cô quay về nhà, nhưng thái độ lộ ra lúc này rõ ràng đã nhẹ nhàng hơn so với trước đây.

Trong nội tâm Hoắc Chi Châu cao hứng, muốn dùng hết sức lực khiến cho cô vui sướng.

Hơn mười phút sau…..

Đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào đôi mắt mờ mịt sương mù của cô, trầm giọng hỏi: “Bà cô nhỏ, đã hài lòng chưa?”

Mặt Mục Noãn Tô nóng lên, ánh mắt lóe lên nhanh chóng lướt qua đôi môi bóng loáng của anh, chôn mặt trong gối “A” một tiếng.

Xấu hổ quá đi.

Hoắc Chi Châu trầm thấp cười, “Nếu không hài lòng chúng ta tiếp tục —”

“Thỏa mãn thỏa mãn rồi!” Một giọng nói ồm ồm phát ra từ giữa gối, rất nhanh cắt đứt lời nói của anh.

Hoắc Chi Châu cười như không cười, trêu ghẹo nói: “Thỏa mãn à…..”

Mục Noãn Tô: “…..”

Một chữ viết hoa sống không còn gì luyến tiếc.

Xin anh đừng nói nữa được không? Không cần mặt mũi nữa à……

*

Sáng ngày hôm sau, Mục Noãn Tô bị Hoắc Chi Châu giày vò đến đầu óc choáng váng đột nhiên ý thức được: Ngày hôm qua Hoắc Chi Châu hoàn toàn không nói cho cô biết mùi nước hoa trên người anh là của ai!

Tô Tô, Tô Tô, mày còn như vậy thực sự là hết thuốc chữa rồi!

Mục Noãn Tô ảo não gõ đầu mình một cái, chậm chạp rời giường đi rửa mặt.

Rổ đựng quần áo bẩn trong phòng tắm lộ ra một góc áo màu trắng, chính là chiếc áo sơmi trắng mà Hoắc Chi Châu đã thay hôm qua.

Rất tốt. Nhìn thấy tang vật càng tức giận hơn, ha ha.

Nửa tiếng sau, Hoắc Chi Châu chạy bộ trở về, với một tinh thần sảng khoái.

Nhìn thấy người đang ngồi ở bàn ăn im lặng dùng bữa sáng, anh có hơi ngoài ý muốn nhíu mày.

Còn tưởng rằng cô muốn ngủ thêm một lúc nữa, không nghĩ đến sớm như vậy đã rời giường.

Cô ngồi đoan chính, tóc mái xõa xuống trán, che đi đôi chân mày mỏng, má phồng lên vì nhai thức ăn, làn da không trang điểm gần như trong suốt.

Thực sự là càng nhìn càng ngoan ngoãn mà.

Ánh mắt Hoắc Chi Châu tối sầm, đi đến hôn lên mặt cô.

“Sao dậy sớm thế? Một lúc nữa anh đưa em quay về trường học.”

Mục Noãn Tô ngẩng đầu nhìn anh, mặt không cảm xúc.

Hoắc Chi Châu giật mình, “Sao vậy?”

Mục Noãn Tô mím môi, nhìn anh không nói lời nào.

So với việc đàn ông chọc bạn tức giận chuyện càng làm người ta tức giận hơn chính là cái gì?

–Chính là anh căn bản không biết đã chọc giận bạn ở chỗ nào!

Điều này đại biểu cho cái gì?

Nghĩa thứ nhất là anh ta ngu ngốc.

Nghĩa thứ hai là anh ta chưa hiểu rõ bạn.

Nghĩa thứ ba anh ta không đặt mối quan hệ của bạn và anh ta ở trong lòng.

Việc này có ổn không?

Ngay lúc Mục Noãn Tô đang diễn một đoạn kịch dài ở trong lòng, Hoắc Chi Châu đột nhiên lên tiếng.

“Vì chuyện tối hôm qua?”

Dù sao Hoắc Chi Châu cũng không phải là một người đàn ông bình thường, sau mấy giây im lặng mới chậm rãi lần mò ra một chút tiểu tâm tư của cô gái nhỏ.

Anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Mục Noãn Tô, “Tối qua đi xã giao có gặp Thẩm Hãn, anh ta uống rượu say cứ dựa vào người anh. Mùi nước hoa là từ trên người anh ta dính vào.”

Hoắc Chi Châu không chút do dự ném cái nồi này cho Thẩm Hãn.

Mục Noãn Tô nhíu mày.

Thẩm Hãn là ai?

Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng nhớ ra cái người đàn ông chơi mạt chược đưa tiền cho cô coi tiền như rác. Bạn gái là một tiểu minh tinh tên Mân Mân.

“Cái mùi nước hoa này là của Mân Mân?” Trong đầu Mục Noãn Tô hiện lên một hình dáng uốn éo, trong một bộ phim truyền hình hiện đại gần đây vừa khéo cũng có Mân Mân, hình tượng nhân vật không khác mấy bản thân cô ta.

“Mân Mân?” Hoắc Chi Châu khó hiểu, suy nghĩ vài giây mới phản ứng lại, “Không phải cô ta.”

Thẩm Hãn thay bạn gái nhiều hơn cả thay quần áo, không biết Mân Mân với cái vị ngày hôm qua cách nhau bao nhiêu người rồi.

Mục Noãn Tô vẻ mặt ghét bỏ liếc nhìn anh, khóe môi nhếch lên: “Ngưu tầm ngưu mã tầm mã.”

Hoắc Chi Châu tỏ vẻ mình là ngươi vô tội, “Anh không có thông đồng làm bậy nha.”

Mục Noãn Tô “Hừ” một tiếng, “Vậy anh dám đưa điện thoại cho em xem không?”

Cô muốn xác nhận tấm hình trong điện thoại của anh có phải là mình không.

Sau khi nghe lời nói này Hoắc Chi Châu chợt im lặng.

Mục Noãn Tô thấy anh không nói lời nào, ánh mắt tối sầm.

Không được sao?

Lồng ngực chua xót, một cảm xúc tên là “Thất vọng” dần dần lan tỏa.

Tài liệu nội bộ của công ty cũng nguyện ý đưa cho cô, thứ gì đó trong điện thoại so với cái kia quan trọng hơn sao….

Mục Noãn Tô rũ mắt, hốc mắt hơi nóng lên, đứng dậy muốn rời đi.

Trong lúc đi ngang qua Hoắc Chi Châu, bàn tay đột nhiên bị anh giữ chặt, sau đó một khối vuông cứng rắn bị anh nhét vào trong lòng bàn tay.

“Cho em xem.”

Cho em cho em, đều cho em hết.