Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi

Chương 131




Bạch Tô nói rất nhẹ nhàng, nhưng họng súng lại ép tới chân thực.

Dịch Thu Bạch đã nhiều năm kinh nghiệm hiểu rõ những loại người này, giết người đã là chuyện thường ngày.

Nhưng vẫn thật không có phát hiện, cục cảnh sát có nội ứng.

Dịch Thu Bạch tất nhiên sẽ không gọi Lục Tĩnh Sanh quay lại, Lục Tĩnh Sanh nếu có quay lại, khẳng định không có phòng bị. Bạch Tô nhất định là muốn gây bất lợi cho Lục Tĩnh Sanh.

Dịch Thu Bạch cười cười: "Được, tôi liền gọi điện thoại cho nàng." Đưa tay hướng túi áo cầm điện thoại, Bạch Tô quan sát, súng ép tới càng chặt.

Dịch Thu Bạch cầm điện thoại ở trong tay, lúc đang muốn gọi điện thoại, Bạch Tô liền giơ súng lên nhắm ngay vào huyệt thái dương của nàng mãnh kích đánh xuống. Dịch Thu Bạch không ngờ tới, nhưng thời điểm bị tập kích đồng thời cũng đem điện thoại di động ném ra ngoài cửa sổ.

Điện thoại xoay tròn một vòng trên không trung, thân máy bay vạch lên đường vòng cung muốn phá cửa sổ mà ra, bỗng nhiên bị một tay cầm chặt, đem trở về.

Dịch Thu Bạch quỳ xuống, một tay chống đất một tay che đầu, máu nhanh chóng từ khe hở ngón tay ra chảy bên ngoài.

Bạch Tô quơ quơ điện thoại trong tay, ấn mở tin nhắn, đưa tay lại ra một kích, báng súng nện và gáy của Dịch Thu Bạch, Dịch Thu Bạch kêu lên một tiếng, té ngã trên đất.

Người ở bệnh viện gọi điện thoại cho Lục Tĩnh Sanh, nói rằng Diệp Hiểu Quân đã tỉnh, Lục Tĩnh Sanh lập tức chạy về bệnh viện.

Bỗng nhiên điện thoại vang lên, một tin nhắn tiến đến.

Dịch Thu Bạch: Cậu quay lại một chút, tôi có lời cần nói cho cậu.

Lục Tĩnh Sanh không rõ nàng muốn nói cái gì, có lẽ cùng sự việc về Đường Cảnh Lộ có quan hệ?

"Sài Trăn em đi bệnh viện trước, tiểu Quý em đến bãi đỗ xe chờ chị, chút nữa chị xuống tới."

"Vâng!"

Sài Trăn cùng tiểu Quý cùng nhau xuống lầu, đi xuống một nửa ngẩng đầu nhìn trở lên, thang lầu bị hun khói tối om trông giống như cái miệng khổng lồ của con quái vật, nó đang há to, có thể cắn nuốt hết thảy.

Tâm trí mãnh liệt nhảy lên.

"Cô đi bệnh viện trước." Tiểu Quý nói với Sài Trăn, "Chút nữa tôi cùng Boss tới sau."

Nàng lại đi lên.

Lục Tĩnh Sanh trở lại thang lầu nơi vừa rồi cùng Dịch Thu Bạch nói chuyện, Dịch Thu Bạch đưa lưng về phía nàng tựa ở trên một cái ghế.

Tia nắng chiều tà chiếu tới người nàng, khảm nàng vào trong chùm sáng. Bước chân của Lục Tĩnh Sanh cũng không nhẹ, nhưng nàng không có quay đầu lại.

Bản năng cảm thấy bầu không khí kỳ quái, Lục Tĩnh Sanh bất động, cách nàng còn vài bước, gọi nàng.

"Thu Bạch."

Hô nàng một tiếng, nàng không có phản ứng.

Trong nội tâm nổi lên cảm giác nguy hiểm, Lục Tĩnh Sanh xoay người muốn chạy, bỗng nhiên từ bên hông cánh cửa có một khẩu súng chĩa ra, đặt tại trên đầu của nàng.

Nhip tim cùng thời gian trong nháy mắt bất động.

Bạch Tô tựa ở cạnh cửa, không chút biểu tình, hỏi thăm: "Lưu Phỉ ở nơi nào."

Lục Tĩnh Sanh đổ mồ hôi lạnh, nàng âm thầm thở ra một hơi, cố giữ cho mình tỉnh táo.

Xem ra cái người Lưu Phỉ này đối với nàng mà nói rất quan trọng.

Gặp phải tình cảnh như này, giống như Lục Tĩnh Sanh đã từng vô số lần mong ngóng mình bị bắt cóc để luyện tập, hôm nay mộng tưởng trở thành sự thật, lại không có thú vị giống như trong tưởng tượng.

Bị chỉa vào, không sợ hãi là giả.

Nhưng từ trong thanh âm của nàng cũng không nghe ra một chút tâm tình sợ hãi: "Hắn trong tay tôi, nhớ mạng sống của hắn, cô không thể đụng đến tôi."

Bạch Tô nói: "Kêu vệ sĩ của cô tất cả buông súng xuống, đi xuống lầu dưới đi."

Chỉ cần nàng đi ra ngoài thì luôn có hai vệ sĩ âm thầm bảo hộ nàng, đến ngay cả trợ lý riêng luôn đi theo nàng cũng đều rất ít khi phát hiện tung tích vệ sĩ. Mới vừa đối mặt đã bị Bạch Tô này phát hiện.

Lục Tĩnh Sanh đối với hành lang trống rỗng nói câu: "Các người buông súng, đi xuống đi." Tựa như từ bên trong hốc tường chui ra, hai nam nhân cao lớn hiện thân, từ từ đem súng đặt trên mặt đất, lui xuống.

"Có người xuất tiền muốn mạng của cô, không có biện pháp, tôi chỉ là vì tiền mà thôi. Cô tạm thời không chết được, nhưng về sau như nào cũng khó nói." Bạch Tô tại bên tai nàng cười lạnh, "Đi thôi, Lục tiểu thư. Đừng làm động tác dư thừa, bằng không thì tôi cũng sẽ không khách sáo, một phát súng giết chết cô."

Bạch Tô lôi kéo Lục Tĩnh Sanh đi xuống lầu dưới, nàng tính đến Lục Tĩnh Sanh có vệ sĩ đi theo, lại không nghĩ rằng tại hành lang rất xa bên kia còn có một tiểu trợ lý núp trong bóng tối, bất động thanh sắc theo sát các nàng.

Nếu không phải tình huống bây giờ đặc thù, cần tuyệt đối bảo trì yên tĩnh, tiểu Quý thật muốn nhảy dựng lên vỗ bắp đùi tán dương chính mình liệu sự như thần! Đã cảm thấy có chỗ không thích hợp, may mắn theo kịp rồi, bằng không thì boss bị nữ nhân này ngậm trong mồm đem đi sao chịu nổi? Vừa vặn tầng này có một công ty ngư cụ, tất cả nhân viên đều đã bị sơ tán, lửa không cháy đến tầng này, nàng đi tới nhà kho của công ty, ôm lấy một bó dây câu, lại tìm một cái bao tay, đeo lên ba cái bao tay để bảo vệ tay, đem dây câu quấn ở giữa hai tay, hướng hai bên xé ra, nín thở nhẹ nhàng bước tới gần Bạch Tô.

Tất nhiên không thể cùng nàng xung đột chính diện, boss ở trong tay nàng, nàng lại có súng, không biết trên người có công phu hay không... Làm được cái này còn có thể không có võ công sao, chẳng qua là trình độ hung tàn khác biệt mà thôi.

Để cho tiểu Quý bày ra ba mươi sáu chiêu cũng không có vấn đề gì, chỉ cần nàng không di chuyển.

Nàng ngũ âm không được đầy đủ thêm cả tứ chi cũng không cân đối, từng ý định luyện qua chút võ nghệ, đáng tiếc chân cùng tay không nghe lời uốn nắn cả tháng không xong, cuối cùng tự mình cũng buông tha. Lúc này thực hối hận đã không kiên trì tới cùng, tối thiểu cũng không cần mồ hôi rơi như mưa, kinh hồn bạt vía như giờ.

Thang máy như trước ngừng chạy, các nàng đi thang bộ, Bạch Tô để cho Lục Tĩnh Sanh đi ở phía trước nàng, súng đặt tại bên hông nàng, thuận tay, có thể sử dụng tốc độ nhanh nhất nổ súng.

Thời điểm đổi hướng, từ trong phản quang của tấm kính thủy tinh Lục Tĩnh Sanh trông thấy tiểu Quý trốn ở trong góc phía sau. Đầu của Tiểu Quý từ phía sau cánh cửa lối thoát hiểm thò ra, lại rụt về.

Ánh mắt Bạch Tô dường như muốn hướng tới tấm kính thủy tinh, Lục Tĩnh Sanh bỗng nhiên nói: "Tôi đã từng gặp cô, đúng không."

Bạch Tô không có phản ứng nàng, Lục Tĩnh Sanh nói tiếp: "Đồng sự của Dịch Thu Bạch, Bác sĩ pháp y. Cô có thể ẩn thân ở cục cảnh sát, cũng rất có bản lĩnh."

"Không cần lấy lòng tôi, vô dụng."

Họng súng dùng sức đỉnh đi về phía trước, thân thể Lục Tĩnh Sanh lay động, lòng bàn chân thoáng trượt ngã tại trên bậc thang. Động tác là trực tiếp ngồi bệt đấy, một tiếng "Đông" đặc biệt lớn, súng của Bạch Tô lập tức đặt tại trên đỉnh đầu nàng.

Lục Tĩnh Sanh đè nặng eo dậy không nổi: "Tôi hình như... có chỗ nào không tốt rồi."

Bạch Tô: "Đừng giả bộ chết, đứng lên."

Lục Tĩnh Sanh đỡ tay vịn cầu thang thử khởi động, nhiều lần, đều không thể thành công.

Sắc mặt nàng tái nhợt, cắn răng, cực độ chịu đựng đau đớn.

Bạch Tô cười lạnh: "Vậy không có biện pháp rồi, tôi chỉ cũng có thể ở đây tiễn cô lên đường."

Ngay trong nháy mắt nàng muốn nổ súng, sau lưng truyền đến một tiếng bạo động, Bạch Tô phản ứng cực nhanh gương súng ra sau bóp cò.

Không nghĩ tới tiểu Quý không có lao tới, chỉ là dùng sức tác động vào cánh cửa lối thoát hiểm, cố ý tạo ra thanh âm hấp dẫn lực chú ý của nàng. Một phát kia xuyên thấu qua ván cửa đánh vào mặt tường trước mặt tiểu Quý, những mảnh gỗ vụn bay múa tại trước mắt nàng, dù chỉ là xượt qua cũng dọa nàng đổ ra một thân mồ hôi lạnh.

"Có tiếng súng?" Dưới lầu còn có nhân viên chữa cháy cùng cảnh sát, họ nghe thấy được tiếng động, lập tức hành động, hướng địa phương có súng tiến đến.

Bạch Tô xoay người, Lục Tĩnh Sanh ra đòn đánh tới, nàng phát hiện nàng vĩnh viễn nhớ không được kỹ thuật cận chiến mà mình đã từng học, vẫn lấy làm tự hào về khả năng sử dụng nắm đấm tại thời khắc mấu chốt không có quên.

Bạch Tô phản ứng thần tốc, một quyền này trong tình thế bắt buộc Lục Tĩnh Sanh sử dụng hết toàn lực, không nghĩ tới bị nàng đưa tay cản trở.

Nắm đấm của Lục Tĩnh Sanh đánh phải thân súng, xương cốt đau nhức, không có đánh trúng mục tiêu, nhưng đã đem súng của Bạch Tô bay ra ngoài.

Súng rơi ngay bậc thang ở sau lưng Bạch Tô, không xa, nàng quay đầu lại có thể bắt được.

Sống chết ở ngay trước mắt Lục Tĩnh Sanh căn bản không có cách nào chú ý đến hình tượng, lập tức nhào tới đoạt súng. Bạch Tô mắt thấy Lục Tĩnh Sanh vượt lên trước một bước, nàng xoay người tới đã không kịp, vung chân đem khẩu súng quét đi ra ngoài.

Súng theo bậc thang rơi xuống, đầu gối Bạch Tô nhấc lên mạnh bạo, đáp tới cái cằm của Lục Tĩnh Sanh, thân thể Lục Tĩnh Sanh bị lật xuống, từ trên thang lầu lăn xuống dưới.

Bạch Tô đuổi theo xuống dưới, vừa phóng ra một bước bỗng nhiên cổ bị xiết chặt, cởi giày che giấu tiếng bước chân, rút cuộc tiểu Quý đã tìm được thời cơ tốt nhất để nhào lên, dùng dây câu ghìm chặt cổ Bạch Tô đem nàng dắt trở về.

Theo đà lao về trước của Bạch Tô, lần này suýt tý nữa cắt đứt cổ nàng. Thân thể Bạch Tô bị kéo lại, gáy đập vào trên bậc thang, trước mắt là một mảnh hoa mắt.

Tiểu Quý chưa từng làm qua loại sự tình này ra tay còn quá nhẹ, Bạch Tô quẩy người một cái bắt lại phía sau, nắm lấy tóc của nàng kéo đi về phía trước. Tiểu Quý đau đến nước mắt đều chảy ra, một khối tê rần đau nhức, lực đạo trên tay còn tăng thêm, trong ánh mắt của Bạch Tô tơ máu càng ngày càng nhiều, khuỷu tay đỉnh ngược phía sau, dùng sức đánh vào phần bụng của tiểu Quý, lần sau so với lần trước càng thêm dùng sức. Tiểu Quý đau đến chịu không được, bị nàng đánh bại. Bạch Tô trở tay bắt lấy dây câu muốn chiêu gậy ông đập lưng ông, bỗng nhiên sau đầu mát lạnh, không dám động đậy.

Lục Tĩnh Sanh toàn thân đều là tổn thương, thở phì phò, cầm trong tay khẩu súng nhắm ngay cái ót của Bạch Tô.

"Đứng lên." Lục Tĩnh Sanh bụm lấy cái cằm đau đớn nói ra.

Lúc Cảnh sát đi đến tìm không thấy người nổ súng, chỉ nhìn thấy trên cửa gỗ có vết đạn, hiện trường có dấu vết đánh nhau, có chút máu.

Cảnh sát tìm được Dịch Thu Bạch đang hôn mê, vội vàng đem nàng đưa đi bệnh viện.

Tiểu Quý đem xe Lục Tĩnh Sanh lái đến cửa thang máy, lúc nhìn thoáng qua thiết bị giám sát, khéo léo mà dùng thân xe chặn ngang, để Lục Tĩnh Sanh cùng Bạch Tô đi qua. Cửa xe vừa đóng, liền rời đi.

Gáy của Bạch Tô bị một đập xuống bậc thang thật là vết thương trí mệnh, làm cho toàn thân nàng không còn chút sức lực nào, đầu cháng váng buồn nôn, trên trán đều là mồ hôi.

Lục Tĩnh Sanh vẫn dùng súng chỉa về phía nàng, nàng không có biểu lộ gì, trên cổ một vòng dấu đỏ, không có biểu cảm nhìn về phía trước. Chẳng qua là lông mày thỉnh thoảng có chút nhăn lại, khuôn mặt so với giấy còn trắng hơn.

Lục Tĩnh Sanh thật đúng là chưa từng bị ai đánh qua như vậy, lần giả ngã kia thật ra không có bị thương, chỉ có cái cằm bị dập, bờ môi bị phá, răng cũng bị đâm tựa như tụt mất một ít, trong miệng đầy mùi máu tươi. Trong lòng căm tức, nhớ tới tình huống của Diệp Hiểu Quân cùng Dịch Thu Bạch, sự tức giận càng tăng lên, giơ súng lên hướng trên đầu nàng nện xuống. Lục Tĩnh Sanh ra tay vốn cũng không nhẹ, khi người đang cực độ tức giận ra tay khí lực càng là không thể đo lường. Nếu không phải không gian trong xe chặt hẹp bất lợi cho nàng triển khai, ý nghĩ ngay tại chỗ đem Bạch Tô rút gân lột da đều có.

Tiểu Quý đều không cần nhìn, chỉ nghe thấy thanh âm trong lòng liền phát run, sợ nàng gây ra án mạng tranh thủ thời gian khuyên nhủ: "Boss! Đối phó người không cần chị tự mình động thủ! Để đó em làm!"

Lục Tĩnh Sanh cũng thật sự mệt mỏi, bàn tay bị mài đỏ ửng, máu Bạch Tô phun tại trên quần áo nàng, trắng hồng rõ ràng, có chút không chân thực.

Bạch Tô chống thân thể ngồi dậy, máu nhuộm mái tóc dài của nàng ướt sũng, chạy từ khuôn mặt đi xuống, tới dưới cằm dừng lại chút tí tích rơi.

Nàng xuyên thấu qua đầu tóc có chút rối bời nhìn Lục Tĩnh Sanh, dường như một chút cũng không thèm để ý tới thương thế cùng vệt máu chảy kia, khinh thường mà cười lạnh.

Hỏa lực vừa có chút hòa hoãn của Lục Tĩnh Sanh lập tức lại bị nàng câu dẫn, cầm súng chỉa về phía huyệt thái dương của nàng muốn một phát bắn nát đầu nàng.

Tiểu Quý nhìn tình huống này nghìn cân treo sợi tóc, tính tình boss nàng thực không cầm được, giết người chuyện này... Nóng tính lên liền động thủ thật thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải giúp boss che dấu thi thể sao?

Đỉnh đầu Tiểu Quý bị dọa ngốc một khối, đúng lúc này Đồng Ấu Ninh gọi điện thoại tới, không khí trong xe tràn ngập tiếng chuông hoan hỉ từ điện thoại của Lục Tĩnh Sanh, tiếng chuông này là Diệp Hiểu Quân vì nàng chọn: "Hy vọng em mỗi lần nghe thấy tiếng chuông này đều có thể có tâm tình tốt."

Lục Tĩnh Sanh sửng sốt một chút, súng cũng không có buông, tiểu Quý tranh thủ thời gian ấn vào màn hình nhận điện thoại.

"Tĩnh Sanh?"

Đồng Ấu Ninh gọi tên của nàng tựa như xác nhận, Lục Tĩnh Sanh trừng mắt nhìn, từ trong ma chướng thanh tỉnh một ít, không có thả lỏng cảnh giác, đáp lại Đồng Ấu Ninh.

"Tớ đã biết đồng mưu của Lưu Phỉ là ai, chính là đồng sự trong cục cảnh sát của Thu Bạch, Bạch pháp y, nàng biết rõ tung tích Đường Cảnh Lộ. Vừa rồi tớ gọi điện thoại cho Thu Bạch, nàng không có nhận."

Lục Tĩnh Sanh nói: "Nàng đang ở đây."

"Thu Bạch sao?"

"Họ Bạch đấy."

"..."

Lúc đem Bạch Tô giao cho Đồng Ấu Ninh, cùng lúc gặp được Thời Tuyết Thụ. Thời Tuyết Thụ nở nụ cười dịu dàng đi về phía nàng chào hỏi, Lục Tĩnh Sanh đối với nàng ngoắc ngoắc khóe miệng.

"Hiểu Quân tỉnh, tớ đi bệnh viện thăm chị ấy trước." Lục Tĩnh Sanh hỏi Đồng Ấu Ninh, "Cậu tìm Thời Tuyết Thụ hỗ trợ, nàng có yêu cầu khó cậu sao?"

Đồng Ấu Ninh cười nói: "Nàng khó xử tớ làm cái gì."

Trước khi lên xe, Lục Tĩnh Sanh nói: "Đối với tiền nhiệm, càng ít dây dư càng tốt."

Dáng tươi cười của Đồng Ấu Ninh thu lại chút, không có nhận lời này: "Cậu đi bệnh viện tiện thể kiểm tra chính mình chút đi, cả khuôn mặt đều bỏ luôn rồi."