Cô Cô, Thỉnh Thủ Hạ Lưu Tình

Chương 49




Bách Lý Thương Mặc muốn giãy khỏi tay Bách Lý Thần, muốn cách xa nàng một chút. Thế nhưng Bách Lý Thần hiển nhiên không theo ý nguyện của cô cô, tay nắm lấy Bách Lý Thương Mặc còn chặt hơn vài phần, cả ngươi cũng sát lại gần nhau

Ngửi thấy một mùi hương như có như không trên người Bách Lý Thương Mặc, hình như mùi hương này làm cho lòng mình có điểm mềm ra, Bách Lý Thần có chút say mê

Cô cô như vậy, thực sự làm cho nàng thích!! Rất động tâm!!

Thiếu đi một chút bối phận nghiêm cấm, lại thiếu đi một chút trong trẻo nhất quán nhưng lạnh lùng. Có thêm vẻ nữ thần cao ngàn dặm, nhưng lại khiến cho người người thú huyết sôi trào

Bách Lý Thần trong lòng có đủ loại nhộn nhạo, muốn hạ gục cô cô lại cũng muốn bị cô cô hạ gục. Hiện tại trăm ngàn ý niệm hèn mọn tỏa ra khiến ánh mắt nàng nhìn Bách Lý Thương Mặc cũng càng ngày càng nóng rực lên

Bách Lý Thương Mặc thế nào lại không cảm giác thấy ánh mắt của Bách Lý Thần, nàng có là ngốc tử cũng phải minh bạch, huống chi nàng vốn không ngốc, chỉ là chưa bao giờ nghĩ theo cái chiều hướng đó mà thôi

Nàng cũng thật không ngờ, cháu gái duy nhất của nàng cư nhiên lại thích chính mình!! điều này làm cho nàng có chút bất ngờ, không biết phải làm thế nào cho tốt. Biết chắc chắn là không thể để Bách Lý Thần cho tiếp tục như vậy, thế nhưng nàng lại không biết mở miệng cự tuyệt như thế nào. Dù sao Bách Lý Thần cũng chưa có nói rõ ra, chỉ là ám chỉ. Vì vậy nên lúc nãy nàng mới ám chỉ Bách Lý Thần buông tay mình ra. Nhưng rất hiển nhiên Bách Lý Thần nghe hiểu vậy mà vẫn không hề muốn buông tay

Bách Lý Thương Mặc trong lòng rất mê man không hề an tĩnh, cũng có khẩn trương, tai hại hơn lại có thêm một tia mừng rỡ. Điều này làm cho nàng càng thêm muốn thoát khỏi cái loại tâm tình này. Thế nhưng nhìn xuống chiếc hoa đăng đang tỏa ánh sáng nhàn nhạt trong tay mình, hình ảnh bạch y thiếu nữ ngẩn đầu nhìn trăng sáng, nàng có hay một chút đã mê man trong đó?! Bài thơ chính tay mình viết xuống dường như đã nhắc nhở nàng, Bách Lý Thần chính là mang tâm tình như vậy

Nàng khi còn sống ở nhân gian, ngoại trừ Mộc Tử Khê, cũng không có tiếp xúc qua ai, cũng không có thích qua bất cứ người nào

Đã từng có lúc nàng đem Mộc Tử Khê trở thành một người duy nhất, khúc mắc duy nhất trong lòng nàng, mà hôm nay Mộc Tử Khê ý nghĩa đã chân chính trở thành quá khứ. Vốn tưởng rằng cả đời này sẽ cứ mãi như vậy, vô yêu vô cầu sống tiếp. Ai ngờ giữa đường lại xuất hiện một Bách Lý Thần tinh quái này y như đã chui vào trong lòng nàng

Vì sao nhất định phải cho ta biết? Lẽ nào ta vẫn xem ngươi là tiểu bối để thương yêu không tốt sao?! Vì sao lại muốn cải biến mối quan hệ này đây?! Bách Lý Thương Mặc quấn quýt đến lục phủ ngũ tạng cũng muốn run lên. Nàng thật sự là không thể chấp nhận được tình yêu cấm kỵ giữa cô cháu như thế!!

Đã từng có lúc, nàng thích người kia. Thế nhưng khi đó chính mình còn trẻ hết sức lông bông. Mà hiện tại nàng đã sắp quá tẫn thiên phàm, vốn đối với chuyện tình cảm đã phai nhạt. Hôm nay, lại có thêm đoạn tình cảm này, làm sao có thể khiến nàng thừa nhận?!

Bách Lý Thương Mặc cũng không phải là người sợ hãi thế gian hèn mọn, hay sợ bị Tu Chân Giới chê cười. Mà nàng là không thể nào chấp nhận được, nàng sẽ cảm giác tội ác. Huống hồ, Bách Lý Thần không nên đem tình cảm đặt lên trên người nàng. Lời nói ra thật khó nghe, nhưng nếu như không phải Bách Lý Thương Mặc nhìn rất trẻ trung thì so với tuổi tác Bách Lý Thần chắc có lẽ nàng so với bà bà bà tổ bà nội còn muốn già hơn nha

Tuy rằng nói tu chân vô năm tháng, thế nhưng chênh lệch dù sao cũng là có. Giữa hai người lại còn có thêm huyết thống và bối phận

Bách tính có thể tiếp thu loạn luân, thế nhưng Bách Lý Thương Mặc là không thể tiếp thu được. Nàng vốn sống ở một niên đại rất coi trọng điều này, ở trong lòng nàng dù không thể nói là cổ hủ thâm căn cố đế, nhưng ảnh hưởng là có rất nhiều

"Cô cô, chúng ta tạm thời không nói đến vấn đề này được không?! Ta chỉ muốn cho người hài lòng thôi, ta không muốn người phải lo nghĩ.” Bách Lý Thần thấy bộ dạng mất hồn mất vía của Bách Lý Thương Mặc thì trong lòng cũng thấy rất khó chịu, rất yêu thương. Lại thêm tự trách bản thân mình quá mau chóng, quan trọng nhất, trước tiên nên chậm rãi

Trong lòng nghĩ như vậy thế nhưng cảm giác thất lạc vẫn là không tránh khỏi, chỉ có thể giả vờ vui vẻ “ Cô cô, chúng ta thả hoa đăng xuống nước xong sẽ trở về!!” Vốn tưởng rằng đây sẽ là một hồi lãng mạn, không nghĩ tới lại khiến cô cô trở nên tâm trạng phức tạp nhiều đến như vậy. Đây là điều Bách Lý Thần không muốn thấy nhất, vì vậy, nàng lựa chọn thỏa hiệp

Bách Lý Thương Mặc biết qua ngày hôm nay, chính nàng sợ là cùng với Bách Lý Thần không thể nào cùng bên nhau như vậy được nữa. Nàng thậm chí nghĩ tới về đến Hâm hải vân các rồi sẽ đem Bách Lý Thần an bài ở một địa phương khác. Còn về phần nàng, chắc cứ như vậy một người tiếp tục lặng lẽ sống thôi

Bách Lý Thương Mặc tin tưởng, chỉ cần cho Bách Lý Thần thời gian, nàng nhất định sẽ có thể minh bạch được đoạn cảm tình không nên có này, thậm chí là quên nàng đi

"Hảo." Bách Lý Thương Mặc nếu như đã nghĩ thông suốt, cũng sẽ không tiếp tục quấn quýt vấn đề này, nhẹ gật đầu, thậm chí cho Bách Lý Thần một cái mỉm cười, khiến người kia vốn tâm tình đang tuột dốc thoáng cái tăng lên

Thương cảm Bách Lý Thần cũng không biết được dự định của Bách Lý Thương Mặc, bằng không nàng chắc chắn không thể vui vẻ như vậy

Bách Lý Thần còn tưởng rằng Bách Lý Thương Mặc chính là chán ghét phần cảm tình này của nàng. Chỉ là bất quá, Bách Lý Thương Mặc không phải chán ghét, mà là nàng không muốn tiếp thu nó mà thôi

Bách Lý Thần mua hai ngọn thủy đăng hình hoa sen, cười dị thường xán lạn.

"Cô cô, có người nói chỉ cần đem nguyện vọng viết đặt ở trên đèn đem thả theo làn nước thì thần tiên liền sẽ biết, sau đó nguyện vọng có thể được thực hiện” Bách Lý Thần nói lời này có chút lừa người. Hai ngươi đều là người tu tiên, trong nước có thần tiên hay không Bách Lý Thương Mặc không biết, thế nhưng yêu quái là nhất định có. Hơn nữa mấy loại tập tục này nàng cũng không tin lắm, có tin cũng là tin kiếm tiên nắm trong tay mình

"Chúng ta đem nguyện vọng viết trên giấy, sau đó đặt ở trong thủy đăng, thả đi theo dòng nước. Có được hay không?!”

Bách Lý Thần khó có được lúc tâm hồn thiếu nữ ôm ấp tình cảm phát tác. Nếu như nguyện vọng của nàng có thể thực hiện, như vậy cho dù không thể thành tiên thì cũng có quan hệ gì đâu?! nàng thầm nghĩ muốn cùng cô cô ở một chỗ mà thôi

Bách Lý Thương Mặc nhìn Bách Lý Thần ánh mắt nói không nên lời liền ngưng trọng, tới nàng cũng biết được nguyện vọng này của Bách Lý Thần tới cuối cùng chắc chỉ có mình nàng hoàn thành được

Đáng tiếc với thiếu nữ đang rơi vào trong ái tình thì một chút cũng không phác giác mình thất thố, mà cho dù có phát giác cũng liền vô ý thức quên đi

Bởi vì, ở sâu trong nội tâm của nàng luôn xem cô cô kỳ thực là một người rất ôn nhu

Chỉ là Bách Lý Thần không biết, người ôn nhu mà đã tuyệt tình lên thì rất là tàn khốc

Bách Lý Thần chữ viết cẩu thả thật không muốn viết trước mắt Bách Lý Thương Mặc, cho nên nàng liền tới chỗ cô cô không nhìn thấy viết xuống nguyện vọng của nàng

….. Ta muốn cùng một chỗ với cô cô, mãi mãi….

Đem tờ giấy ôm trong ngực, Bách Lý Thần như thấy được khoảng thời gian ở cùng với cô cô sắp tới, hạnh phúc thật mỹ mãn

Chỉ cần có thể cùng cô cô ở một chỗ, cho dù phải trả giá đắt như thấ nào, ta đều nguyện ý nỗ lực vượt qua

Ở trong lòng lặng yên thầm nhủ

Bách Lý Thương Mặc nhìn thân ảnh Bách Lý Thần cách đó không xa, đột nhiên nghĩ tới thật tịch mịch, cũng quá xa vời

Trong tiếng động nhộn nhịp của dòng người, nàng tựa như lắng lại. Trước sự vui sướng đó nàng trong lòng liền thầm quyết định phải rồi đi càng xa càng tốt

Nhìn dòng chữ xinh đẹp trong tay, Bách Lý Thương Mặc xua đi những ý nghĩ không đáng có dần xuất hiện trong đầu, chung quy nhẹ nhàng đem đặt vào trong thủy đăng

Hai người ngồi xổm bờ sông, cầm đèn hoa sen trong tay thả trôi đi. Nhìn nó dần dần trôi theo dòng nước, cũng là mang theo tâm nguyện thời khắc này

Bách Lý Thần chỉ cảm thấy trong lòng ngực như muốn nổ tung lên, cô cô có thể cùng nàng làm một chuyện bốc đồng như vậy, vậy có thực hay không là cô cô đã sớm cam chịu?! Những suy nghĩ khổ sở trước đó đã bị Bách Lý Thần quang ra sau đầu, lúc này trong mắt nàng chỉ tràn đầy khuôn mặt nhìn nghiêng xinh đẹp động nhân của cô cô

Ma xui quỷ khiến, Bách Lý Thần cứ như thế tay đặt lên gò má Bách Lý Thương Mặc giữ lấy

Tuy rằng Bách Lý Thần cũng không muốn bức cô cô, thế nhưng phần cảm tình này thực sự áp bức nàng đến không thể nào áp chế được. Tựa như nếu không nói ra, nàng sẽ bị nồng nặc cảm tình này làm cho vỡ tung

"Cô cô, ta thích người. Người thì sao?"

Bách Lý Thương Mặc người cứng lại, nàng không nghĩ tới Bách Lý Thần sẽ chính miệng nói ra

Nàng những tưởng muốn làm như không biết, sau đó yên lặng rời đi thật xa, nhưng mà điều này đã không thể xảy ra

Nàng không muốn thương tổn Bách Lý Thần, cũng không muốn nhìn nàng ấy khổ sở, cho nên nàng cũng không rõ hẳn thái độ, mà chỉ là ánh mắt ngập ngừng nơi sợi tóc rơi rơi bên tai “ Thần Nhi, ngươi đối với ta chỉ là nhất thơi mê luyến mà thôi. Đây không phải là thích!!”

"Cô cô, người không phải là ta. Người là sao biết được ta chỉ là một thời mê luyến?! Ta thích người, là thích, là ta muốn cùng người ở một chỗ, vẫn luôn như vậy”

"Thần nhi, chúng ta là không có khả năng." Bách Lý Thương Mặc bị buộc lui về phía sau một bước, nàng không muốn nhìn thấy như vậy, người gây sự là Bách Lý Thần.

"Vì sao?" Bách Lý Thần thấy Bách Lý Thương Mặc lui về phía sau, liền rất là khổ sở, "Người rõ ràng cũng là thích ta!"

"Ta không có!!!" Bách Lý Thương Mặc nói ba chữ thật rất to, nếu không phải là trước đó nàng đã làm một cái kết giới thì phỏng chừng mọi người ở đây đều nghe được “ Ta là trưởng bối của ngươi, không chỉ là một trưởng bối, ta là cô cô của ngươi. Cả đời này cũng chỉ có thể là cô cô của ngươi!!!” Bách Lý Thương Mặc cũng không biết lời này nói ra là nói cho Bách Lý Thần nghe, hay là nói cho chính bản thân mình

"Người cũng không phải cô cô của ta!! Chất nữ của người đã sớm chết rồi!!” tính tình Bách Lý Thần vốn đã không tốt, chỉ là khi đối mặt với Bách Lý Thương Mặc mới thu liễm một chút. Mà giờ hiện tại, nàng cũng đã bị Bách Lý Thương Mặc bức cho mất lý trí rồi. Hôm nay, bí mật sâu kín nhất cũng vô tình thốt ra

"Ngươi nói cái gì?" Bách Lý Thương Mặc một cái giật mình, nhìn Bách Lý Thần ánh mắt cũng liền trở nên lạnh thấu xương

Bách Lý Thần nghĩ không ra chỉ trong thời khắc ngắn như vậy, bầu không khí liền trở nên lạnh lẽo

Vừa rồi còn ấm áp hôm nay đã rít gào, thật là đáng cười không phải sao?!

"Ta nói, chất nữ của người đã sớm chết!!! Bách Lý Thương Mặc, nàng đã sớm chết đi rồi!!” chỉ vào chính mình, Bách Lý Thần gằng từng chữ “ Mà ta, cũng căn bản không phải Bách…..Lý ….Thần….!!!”

"Ngươi lập lại lần nữa!" Bách Lý Thương Mặc híp mắt, ánh mắt nhìn Bách Lý Thần dần dần mất đi lý trí trước kia, thay vào đó đó là sát khí

"Ta nói, ta căn bản đều không phải là Bách Lý Thần, đều không phải là chất nữ của người!!” Bách Lý Thần hình như còn sợ Bách Lý Thương Mặc chưa đủ tức giận, còn nói thêm rằng “ Vì vậy, người căn bản không phải cô cô của ta, không nên dùng cái thân phận này áp ta!!”

Đây là Bách Lý Thần bí mật lớn nhất, hôm nay nàng cũng không có muốn giấu làm gì, nếu đã không cẩn thận nói ra miệng, vậy nói ra toàn bộ luôn đi

Nàng mong muốn Bách Lý Thương Mặc đối với nàng tốt một chút, là bởi vì chính vì nàng, chứ không phải là vì cái thân phận 'Bách Lý Thần' này

Đều không phải bởi vì ta là chất nữ của người, mà là bởi vì, ta là ta

Ta thích người, đều không phải vì ta là Bách Lý Thần, cũng không phải vì ta là cháu gái của người, mà là bởi vì, ta là chính ta

"Ngươi, rốt cuộc là ai?!" Bách Lý Thương Mặc nhớ tới lần trước cảm thấy được lệ khí trên người nàng “ Ngươi là người của Ma Tông?! Đoạt xác!! Ngươi giết nàng!!” phẫn nộ từ trong lòng phát ra, nàng vô pháp tưởng tượng cái tiểu nữ tử một mực ở bên mình lại là từ nơi đó tới. Nàng tiếp cận mình vì mục đích gì?!

Lúc này càng tự hỏi Bách Lý Thương Mặc lại càng mù mịt, nàng không có cách nào tỉnh táo lại. Trong đầu đều là hình ảnh Bách Lý Thần đã chết, đã chết. Mà cái ‘người này’ lại chiếm giữ thân thể cháu gái nàng, thậm chí làm cho chính nàng tâm tư rối loạn

Trước đó do dự cùng không muốn liền biến thành hừng hực lửa giận, trong nháy mắt, mê man biến thành hận ý

Bách Lý Thương Mặc động thủ, Kiếm tiên phát ra lưu quang. Trong chốc lát liền kề sát cổ Bách Lý Thần “ Ngươi…. Rút cuộc là ai?!”

Bách Lý Thần cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới có một ngày cô cô sẽ đem vũ khí kề ngay cổ nàng. Giờ khắc này, nàng ngược lại nở nụ cười

Chỉ là nụ cười này có giống như mang theo thương tâm cùng tuyệt vọng lắm không?! Bách Lý Thương Mặc đối với ta thật tốt, nguyên lai là bởi vì…… bởi vì thân thể này

Tuy rằng, trong lòng nàng đã sớm biết được điều này. Thế nhưng khi nó thực sự xảy ra, nàng chính là không thể tiếp thu được

Mấy năm nay, ở bên cạnh người là ta!!..... Là Ta!!

"Ta cũng không phải là người của thế giới này. Vì vậy ta cùng Ma Đạo Tông không có chút mảy may quan hệ. Khi ta vừa có cảm giác tỉnh ngủ thì là đã ở trong thân thể này rồi. Và… ta cũng chưa từng có ý muốn làm hại ngươi!!”

Bách Lý Thần không chút sợ hãi nhìn chằm chằm vào mắt Bách Lý Thương Mặc, "Ta thích người, cũng không phải bởi vì ta là Bách Lý Thần, mà chỉ bởi vì ta là ta. Ta gọi người là cô cô, không phải bởi vì người là cô cô của ta mà bởi vì đối với ta mà nói đây chỉ là một cách xưng hô mà thôi. Từ giây phút ta thích người một khắc kia, cũng bởi vì người là Bách Lý Thương Mặc, một người vô cùng đơn giản nữ nhân!!”

"..."

"Vì vậy, Bách Lý Thương Mặc, ta thích ngươi!"

Bách Lý Thương Mặc đã không biết dùng từ ngữ gì để diễn tả biểu đạt tâm tình lộn xộn của chính mình. Đả kích này thật sự là quá….. Nàng nhất thời không để ý được gì mà lui bước. Nàng chọn cách rời đi

Nàng không sợ tìm không được Bách Lý Thần, thân thể của nàng ta ẩn dấu ấn ký của chính mình. Cho dù có là chân trời góc bể, chính mình vẫn có thể tìm ra nàng

Hiện tại, Bách Lý Thương Mặc thầm muốn hảo hảo sắp xếp lại suy nghĩ đang loạn thành một đoàn này

Bởi vì, thời gian thanh kiếm đặt trên cổ Bách Lý Thần, Bách Lý Thương Mặc mới chân chính phát hiện nàng căn bản không hạ thủ được

Đối mặt với khuôn mặt Bách Lý Thần, nàng đã không thể phân rõ rút cuộc bên trong là ai

Tán đi kết giới, Bách Lý Thương Mặc tựa hồ căn bản không nghĩ tới Bách Lý Thần sẽ đuổi theo, thậm chí nghĩ cũng không nghĩ lại lần hai

Bách Lý Thần thiếu nữ ôm ấp tình cảm lại bị Bách Lý Thương Mặc tàn phá sạch sẽ, vì vậy lúc này nàng ….tức giận

Một đường kéo lại Bách Lý Thương Mặc đang không một chút phòng bị. Chống lại ánh mắt khiếp sợ không nói được gì của nàng, xung động hôn lên môi nàng

Đây là lần đầu tiên hôn môi của Bách Lý Thần cùng Bách Lý Thương Mặc, không như tình cảm nhân gian lưỡng tình tương duyệt, mà là nhiều hơn sâu trong nội tâm Bách Lý Thần là áp lực thô bạo

Cường ngạnh, mang theo quyết tuyệt thiêu thân lao đầu vào lửa.

Chưa bao giờ biết, nguyên lai ta đã cứ như thế thích người.

Đúng rồi, nguyên lai đây chính là ái tình

Ngay khi Bách Lý Thần hôn lên đôi môi mà nàng luôn tha thiết ước mơ thì nàng mới biết được, chính nàng đối với Bách Lý Thương Mặc sớm đã là tình căn sâu đậm rồi

Không còn đường để có thể rút lui được nữa

Nếu như cuộc đời này không thể cùng người ở cùng một chỗ, như vậy thì hãy để ta chết đi!!

Bách Lý Thương Mặc cả đời này chỉ đối với hai người không hề có phòng bị, đệ nhất là Mộc Tử Khê, còn đệ nhị đó chính là Bách Lý Thần.

Cho dù Bách Lý Thần nói nàng không phải là nàng, Bách Lý Thương Mặc cũng không đối với nàng nảy sinh chút phòng bị nào

Cái này giống như thói quen của một người, rất đáng sợ nhưng cũng là chân thực nhất

Mà lúc này đây, Bách Lý Thương Mặc bởi vì chính mình không phòng bị nên mới bị tập kích

Hai người tuyệt thế 'Nam' nữ ở bờ sông diễn vở “ Cưỡng hôn” tự nhiên khiến cho không ít người nhìn thấy

Mà trong đó bao quát có người mà các nàng không bao giờ nghĩ tới

Nếu như lúc này các nàng có thể quay đầu lại nhìn liếc mắt, thì chắc đã không có những chuyện sau này diễn ra

Chỉ là, hiện tại các nàng, làm thế nào có thể phí công để ý tới ai khác được chứ?!

"Khê di, người nhìn gì vậy?!” một thiếu nữ mặc hoàng sắc lụa mỏng nhạt màu nhanh nhẹn nhướng lên nhìn, khuôn mặt từ ngọn đèn dầu rọi xuống mà mơ hồ có vẻ đỏ lên. Nàng có thể đối với bất kỳ kẻ nào cao cao tại thượng, duy độc khi đối mặt với người mà nàng gọi là ‘Khê di’ này mới có thể ôn nhu

"Không có gì, chỉ là thấy một người cố nhân mà thôi."

Chăm chú nắm chặt lấy lòng bàn tay, nguyên bản đạm mặc trong ánh mắt liền tràn đầy âm hàn.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ai, mới chương trước còn ấm áp, chương sau đã bạo ngược lên rồi

Tiểu Thần Thần, ta xin lỗi ngươi nha!

Bất quá để có được cô cô của ngươi, ngươi là ráng nhẫn nhịn đi. Mùa xuân sẽ tới đi…..