Cô Cô, Thỉnh Thủ Hạ Lưu Tình

Chương 93




Chu Tước cùng Bạch Hổ xem như được biết nhân loại là gì, cũng không biết có phải vì nguyên nhân vẫn bị vây hay không, một khi bị lòng tham làm mờ mắt thì sẽ không thể làm rõ sai trái trắng đen, ngay cả địch mạnh ta yếu cũng không phân biệt được.

Cho dù không nhận thua, không phục, chẳng lẽ không thể tỏ ra yếu nhược, sau đó núi xanh còn lo không có củi đốt sao?

Đối với nhân loại chết cũng không hối cải này, chúng Thần Thú cũng không khỏi nhìn với cặp mắt khác xưa, cái giá của sự ngu ngốc rất cao?!

Đương nhiên cũng không phải tất cả mọi người đều có cốt khí như vậy, cũng không phải không có người sợ chết, đặc biệt là loại chết vô nghĩa này.

Dù sao không phải ai cũng không thấy rõ tình thế.

"Chưởng môn Bách Lý, Trạc Thanh Thành chúng ta về sau lấy Hâm Hải Vân Các làm chủ, sai đâu đánh đó" Mạc Phi Hoàng vốn không muốn đánh nhau, tình hình phát triển cho tới bây giờ cũng là hành động bất đắc dĩ, chỉ là không nghĩ rằng trước khi tới trên miệng còn nói mình lợi hại cỡ nào, chỉ chớp mắt cái gì cũng không đúng rồi, còn muốn tự mình hành động, ha ha, người ta căn bản không đem ngươi đặt trong lòng.

Kẻ địch nhiều cũng đã nhiều, thiếu đi một kẻ cũng không sao.

Nay, hắn cũng không muốn bồi đám người đỏ mắt cùng đi chịu chết.

Cho dù hôm nay nguyên khí đại thương, nhưng chỉ cần đặt Hâm Hải Vân Các lên cao thì cũng không tồi.

Làm thành chủ một thành, hắn so đo luôn nhiều hơn một chút, huống hồ đám người phía trước luôn có quan hệ tốt cùng Hâm Hải Vân Các, cùng Bách Lý Thương Mặc càng không có ân oán, tự nhiên sẽ không giống nữ nhân Tu Duyên Quan kia, ghen tị thành tánh, rơi vào kết cục hôm nay.

Mạc Phi Hoàng vừa nói ra những lời này xong đám người trong ba phái còn lại đều thay đổi sắc mặt, ánh mắt nhìn về phía Mạc Phi Hoàng hận không thể giết hắn đương trường.

Tạo phản trước trận có một Thiên Đạo Tông lại thêm một Trạc Thanh Thành, đệ tử mấy phái còn lại cũng có chút rục rịch.

Rốt cục những đệ tử không muốn chết đều nhảy ra reo lên, "Ta đầu hàng! Ta đầu hàng!".

Phương trượng Phục Long Tự nhìn tình cảnh trước mắt chỉ nhắm mắt lại, lần này hắn quả thật sai lầm rồi, hắn không nên quản chuyện tình yêu này nọ, cho dù thế tục không tha nhưng cũng không phải việc hắn có thể nhúng tay.

Phật gia nói vạn vật hữu tình, cũng do hắn quá cố chấp.

Cho nên vì phạm lỗi hắn phải trả giá đại giới.

"Chưởng môn Bách Lý, ta chỉ hy vọng ngươi có thể buông tha đệ tử Phục Long Tự, việc này một mình lão nạp gánh vác" lão phương trượng dường như hiểu được trước kia hắn cố chấp có bao nhiêu buồn cười, trong lòng mình còn không cam tâm thừa nhận Thần Thú cùng yêu thú khác nhau, cũng biết dạng Phật tổ cũng sẽ không thu nhận?

"Phương trượng ---" không ít đệ tử Phục Long Tự bổ nhào vào giữ lấy phương trượng, "Nguyện cùng Phục Long Tự cùng sống cùng chết".

Có lẽ chỉ có thời điểm đối mặt với cái chết thì mới nhìn rõ ràng hơn, có người sẽ nghĩ thông, mà có người vẫn khăng khăng một mực như trước.

"Phương trượng, trước kia ngươi từng khuyên ta quay đầu là bờ. Biển khổ vô biên quay đầu là bờ, nhưng phương trượng có năng lực nói quay đầu lại nhất định là bờ sao? Ta không biết quay đầu là bờ hay vẫn là biển khổ vô biên, hiện tại ta có thể thấy chính là nụ cười trên mặt các nàng" Bách Lý Thương Mặc nhìn hai đệ tử còn mặc hồng y đứng ở cửa điện, "Nếu nhìn không tới tương lai, vì sao muốn cự tuyệt hiện tại? Các nàng cũng không sai, chỉ muốn cùng người yêu một chỗ, phương trượng, ngươi nói điều này sai lầm rồi sao?".

Phương trượng dường như cũng thấy được hai nữ tử đứng chung một chỗ, ánh mắt già nua lộ ra vẻ mê mang, sai lầm rồi sao? Đúng vậy sao?

"Thị phi đúng sai, phương trượng, đổi lại là ngươi thì ta có thể quyết định cho người khác? Hơn nữa loại chuyện tình cảm này, ấm lạnh tự biết, làm sao có thể cho người khác phán xét? Phật gia có câu 'Chúng sinh ngang hàng'. Đại sư, nếu ngang hang vì sao các nàng không thể theo đuổi điều các nàng muốn?!" kỳ thật Bách Lý Thương Mặc rất có hảo cảm với Phục Long Tự, cũng không biết lần này vì cái gì lại nhảy ra, trước kia trong lúc Lục phái bất hòa thì Phục Long Tự vẫn đứng ra phân giải, đại diện cho sự công chính, cho nên ở trong Lục phái rất có uy vọng. Đối với Phục Long Tự, Bách Lý Thương Mặc cũng không muốn ra tay.

Phương trượng nghe xong lời Bách Lý Thương Mặc nói giống như thể hồ quán đỉnh*, trong mắt nháy mắt hiện lên vô số tia ánh sáng, "Chưởng môn Bách Lý, cũng là lão nạp quá mức cố chấp. Hôm nay Chưởng môn Bách Lý vừa nói lời này đã mở ra khúc mắc cho lão nạp, phần ân tình này lão nạp khắc trong tâm khảm" Hướng Bách Lý Thương Mặc cúi người một cái, phương trượng cầm lấy thiền trượng miễn cưỡng đứng lên, nhìn thoáng qua nữ quan chủ Tu Duyên Quan đang tràn đầy thù hận nói: "Quan chủ, ngươi tự giải quyết cho tốt đi".

(Hồ quán đỉnh: như bị đánh mạnh một cái vào đầu - chỉ sự tỉnh ngộ)

"Phương trượng, nếu không chê thì cùng vào uống chén rượu nhạt đi" Bách Lý Thương Mặc thấy hắn phải đi không khỏi mở miệng nói, "Nếu phương trượng đã nghĩ thông suốt, như vậy hẳn sẽ không cự tuyệt chứ?".

"Vậy đa tạ Chưởng môn Bách Lý" người Phục Long Tự đến không nhiều lắm, bất quá tất cả đều tiến vào đại điện cũng có hơi nhiều.

"Nếu các vị đã nghĩ thông suốt liền xuống núi đi thôi. Chậm chân thì chỉ có thể vĩnh viễn lưu lại" Bách Lý Thương Mặc có thể lưu tình với Phục Long Tự, nhưng với người khác sẽ không.

Có người lục tục rời đi, Mạc Phi Hoàng mang theo đệ tử Trạc Thanh Thành dẫn đầu rời đi, đệ tử trong các môn phái còn lại không muốn chết, họ tình nguyện rời khỏi sư môn cũng không nguyện ở lại chịu chết.

Kỳ thật cũng không phải không nghĩ tới phản kháng, nhưng có Thần Thú ở đây, phản kháng có ích sao?

Ngươi xem xem đệ tử Tu Duyên Quan bị thương nặng nhất thì có thể biết đây đều là quan chủ ban cho bọn họ.

Đệ tử lựa chọn rời đi đều rất sợ chết, cũng có thể xem như cây cỏ đầu tường, đối với loại người này biết hướng nào có ích cho mình liền ngã về hướng ấy, Bách Lý Thương Mặc không lo lắng, hôm nay cho bọn họ nhìn thấy, có thể bọn họ cả đời không dám bước lên Hâm Hải Vân Các. Thả bọn họ đi cũng là để truyền tin về Hâm Hải Vân Các, tốt nhất đem sự tình hôm nay truyền cho thiên hạ biết rõ, về sau sẽ không có kẻ đui mù nào đi lên.

Một người nói không nhất định sẽ có người tin.

Nhiều người nói tự nhiên sẽ có người tin.

Bách Lý Thương Mặc cũng không muốn nói thêm gì, trong lòng tính toán thời gian, cuối cùng nhìn thoáng qua đám người đông nghịt phía trước đại điện.

Có còn sống, có đã chết.

Xoay người, từng bước lại từng bước đi đến tới trước cửa điện.

Thời điểm đi đến cửa đại điện, nhìn đôi mắt lo lắng của Bách Lý Thần, "Cô Cô ---".

Vì đôi mắt này, tất cả đều đáng giá.

Bách Lý Thương Mặc tin tưởng cho dù về sau có người nhìn ra chuyện của mình cùng Bách Lý Thần thì cũng sẽ không có kẻ ngu ngốc nào nhảy ra. Các nàng coi như là nửa quang minh chính đại.

Trong nháy mắt lúc bước vào cửa điện kia liền nghe được sau lưng là tiếng gầm rú vang vọng thiên địa.

Sau đó không rõ là phát sinh chuyện gì mà đám người còn ngồi còn nằm này đều mất đi bóng dáng.

"Này ---" Đại trưởng lão không thể tin được nhìn tình cảnh ngoài điện, "Hộ sơn đại trận? Chẳng lẽ bọn họ đều bị truyền tống trận mang đi?".

Bách Lý Thương Mặc gật gật đầu, "Bọn họ đại khái sẽ thích nơi đó".

Kỳ thật, hộ sơn đại trận của Hâm Hải Vân Các bất đồng với môn phái khác.

Từng đệ tử ở thời điểm nhập môn đều được định cho một thân phận nhất định, giống như chứng minh nhân nhân của hiện đại.

Mà bất đồng của hộ sơn đại trận chính là, nó phát động trong nháy mắt sẽ đem toàn bộ đám người không có thân phận này truyền tống đến một nơi, mà nghe nói qua nơi này cũng không thấy qua có người trở về. Không biết chưởng môn đời nào từng nói nơi kia có lẽ là Tu La giới làm người ta kinh hãi nhất trong Lục giới, về phần có phải hay không chỉ có trời biết.

Có thể nói, không đánh mà thắng.

Đương nhiên, hộ sơn đại trận bảo vệ là đại điện chỗ cao nhất của ngọn núi, dù sao cũng cần linh khí khổng lồ, nơi đặt trận không thể không bị ảnh hưởng.

Trừ phi đại điện Hâm Hải Vân Các có tài năng né được lần phát động đại trận.

"Phương trượng, Tần tông chủ, xin mời ngồi" Bách Lý Thương Mặc hồn nhiên giống như không có việc gì, "Hôm nay tiểu đồ thành thân, nếu đến đây vậy hai người liền làm chứng đi".

Đúng vậy, nếu làm chứng, không phải tương đương các ngươi cũng nhận thức như vậy sao?

Tâm tư Bách Lý Thương Mặc rất đơn giản, có Phục Long Tự cùng Thiên Đạo Tông cùng nhau xem lễ, việc này chính là bằng chứng, tương lai ai cũng sẽ không nghi ngờ đến.

"Được được được, chén rượu mừng hôm nay ta nhất định phải uống" Tần Thiên tuy rằng cũng có tâm tư của mình, nhưng là người thức thời cho nên hắn rất thích ý ở bên cây đại thụ Hâm Hải Vân Các này.

"Thôi, lão nạp hôm nay liền làm chứng" phương trượng cũng không biết chính mình rốt cuộc suy nghĩ như thế nào, có lẽ hắn cũng chỉ muốn từ trên người Bách Lý Thương Mặc các nàng nhìn xem có đúng như lời kia hay không.

Hôn lễ tiếp tục tiến hành, Mộ Vũ Dao cùng Hoa Loan Thu một lần nữa cái phủ khăn voan hồng quỳ trên mặt đất, tiến hành cái cúi đầu cuối cùng.

"Thê thê đối bái ---".

Thú Ca kêu thực sung sướng như trước, sự việc mới đây hắn không quan tâm, bất quá chỉ là chơi vui mà thôi.

Mộ Vũ Dao cùng Hoa Loan Thu giao bái lẫn nhau, nắm tay nhau dường như cũng có chút run run.

Hạnh phúc đến quá nhanh, sợ khi bừng tỉnh chỉ là cảnh trong mơ.

Không chỉ đương sự, không ít nữ đệ tử xem mà hai mắt đều rưng rưng, có người cầm tay người bên cạnh.

Có một ngày, chúng ta có phải cũng sẽ giống như Đại sư tỷ cùng Nhị sư tỷ hay không? Đây là vấn đề cũng là mong muốn trong lòng của rất nhiều người.

Mà một ngày này khẳng định sẽ không xa xôi.

Bách Lý Thần như có giác quan thứ sáu nhìn về phía Cô Cô đại nhân, sau đó liền thấy khóe miệng Cô Cô của nàng mỉm cười lẳng lặng nhìn mình.

Chỉ một cái liếc mắt, tất cả đều không cần nói.

Phương trượng nhìn trong đại điện có đủ mọi biểu tình sáng tỏ, không rõ, mịt mờ mà thở dài một hơi, việc hồng trần quả nhiên là mình quá cố chấp.

Giống như Chưởng môn Bách Lý nói, mọi người uống nước ấm lạnh tự biết.

Không phải cá làm sao biết được niềm vui của cá?!

Tần Thiên cũng rất có tự giác nhìn hai người khoác hồng y, sau đó bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Tần Liễu cùng Ngư Tuyết một cái.

Ai, hiểu được có được có mất, làm sao so đo được nhiều như vậy?