Cỏ Dại Trong Gió

Chương 10




Cô Hân là giáo viên dạy Toán giỏi cấp tỉnh A. Mới đầu thoạt nhìn ai cũng nghĩ cô chỉ là sinh viên đại học mới ra trường nhưng thực chất cũng ba mươi sáu tuổi rồi. Trong giờ học ngoài những lúc nghiêm túc thì đôi khi cô hay kể chuyện về thời học sinh ngày xưa. Những gì học trò của cô trải qua bây giờ, cô cũng đều từng trải qua cả, nên cô rất tâm lý với học sinh.

- Chuẩn bị thi hết học kì một, chẳng mấy chốc hết học kì hai rồi các em phải ôn thi cấp ba. Thời gian không còn nhiều đâu, những ai thi trường chuyên còn cần phải cố gắng hơn nữa. - Cô Hân vừa viết đề bài vừa căn dặn học trò của mình.

- Những ai thi trường chuyên?

- Em thi chuyên Toán ạ. - Khánh Quân lên tiếng.

- Em muốn thử thi chuyên Văn nhưng không có ý định học, chỉ là thi thử thôi ạ, dù sao kỳ thi chuyên cũng được tổ chức trước trường trung học phổ thông thành phố một tháng có thể rút nguyện vọng lại. - Hạ Thu từng đoạt giải nhì thi Văn thành phố nên việc đỗ chuyên cũng không mấy khó khăn với cô nàng.

- Em có năng khiếu mà?

- Trường chuyên học phí rất cao, vả lại xa quá, còn phải trọ lại trường nữa, nhưng đó mới là dự định thôi biết đâu có ngày em sẽ quyết định lại. - Hạ Thu nở một nụ cười thờ ơ. Cô biết rõ tình hình kinh tế nhà mình, để cô học trường chuyên là một điều rất khó.

Lần lượt các bạn đều trả lời muốn thi vào trường thành phố. Riêng chỉ có Ly Ly vẫn im lặng, vẻ mặt buồn thiu. Nhưng Yến Nhi đoán là liên quan đến việc mẹ ép Ly Ly phải thi chuyên Toán mà cô không muốn học chuyên tẹo nào.

Bất chợt Yến Nhi nhìn sang Nhật Minh khều tay.

- Cậu học giỏi khối tự nhiên như vậy sao không thi chuyên Toán hoặc Lý, Hóa? - Yến Nhi chống cằm nhìn Nhật Minh.

- Tôi nghĩ học ở đâu cũng vậy thôi, cái chính là bản thân mình có tiếp nhận được hay không. - Nhật Minh mỉm cười.

- Ừm, hì, tôi cũng nghĩ vậy. - Nói xong cô quay ngoắt 180 độ ánh mắt hình viên đạn sang Đình Dương.

- Cậu tốt nhất nên thi khác trường với tôi. Ngày nào cũng gặp cái bản mặt sắp đóng băng của cậu tôi sắp cảm lạnh rồi. - Yến Nhi gật gù tán thưởng với ý tưởng sáng suốt này.

Đình Dương nhếch môi ghé sát vào tai Yến Nhi:

- Vậy cảm nắng thì sao?

- Gì.. gì mà cảm nắng chứ? - Hơi nóng phả ra làm Yến Nhi dựng hết tóc gáy, môi khẽ giật giật, vội vàng cúi xuống nhìn tờ đề trên tay.

Cả lớp đang tập trung giải đề thì cửa chợt hé ra. Ngoài cửa là một bé gái tóc ngắn cụp, mái ngố trông rất cute giương đôi mắt long lanh như giọt nước lấp ló sau cánh cửa. Đó là con gái út của cô Hân tầm sáu tuổi. Có lẽ sợ mẹ mắng nên ngập ngừng không bước vào. Yến Nhi ngẩng đầu lên nháy mắt cười với cô bé. Chợt nhận ra quên điều gì cô bé đánh liều đẩy cửa vào.

- Con không thấy mẹ đang dạy anh chị học sao? - Cô Hân quay sang hỏi con.

Cô bé nhìn mẹ khẽ gật đầu rồi lon ton chạy lại phía Yến Nhi tay chìa ra cái bút gắn lò xo hình con thỏ bên trên.

"Cái bút này là của mình mà, có lẽ lúc ngắm hoa bất cẩn làm rơi."

- Em trả cho chị hả? - Yến Nhi nhỏ nhẹ chỉ tay vào mình nói với cô bé.

- Dạ. - Cô bé nhìn Yến Nhi bằng đôi mắt trong veo. Hồi chiều lúc cô đứng ngắm mấy bông hoa thì thấy cô bé đang đào đất trong chậu bằng cái xẻng nho nhỏ.



- Em có thích không? Chị tặng em đó, chị vẫn còn một chiếc nữa.

- Chị cho em thật sao? - Nghe thấy thế thì mắt cô bé sáng lên. Nói rồi cô bé đưa tay vào túi áo lấy ra một thanh kẹo sữa đưa cho Yến Nhi.

- Ôi! Em thật đáng yêu, cảm ơn em nhé! - Yến Nhi đưa tay xoa đầu cô bé.

Lúc này cô Hân mới lên tiếng:

- Con bé này.. haiz, thui con xuống nhà chơi với bà để mẹ dạy anh chị nha!

- Dạ. - Cô bé gật đầu rồi lon ton chạy ra ngoài.

Đình Dương lặng lẽ nhìn Yến Nhi từ đầu đến cuối trong lòng có chút xao xuyến: "Ít ra đôi lúc con nhỏ đó cũng có điểm giống con gái."

Kết thúc buổi học cũng đã hai mốt giờ ba mươi phút. Trời tối mù mịt, gió thổi cũng có cảm giác hơi lạnh. Cả lớp ùa ra sân lấy xe ra về. Lúc này chỉ còn lại nhóm Yến Nhi, Vương Quân và Đình Dương.

- What? Xe sao lại hết sạch hơi vầy nè. Không phải thủng săm đó chứ. - Ly Ly ngồi xuống nhìn lốp xe hết sạch hơi không khỏi đau lòng.

- Làm sao bây giờ? Nhà Ly Ly đều ngược hướng với mấy người ở đây. - Thanh Lan thở hắt ra.

- Hmmm.. xem nào, Đình Dương. Nhà cậu đi qua nhà tôi đúng không? Bữa trước dắt chó đi dạo tôi có gặp cậu đi với ai đó. - Yến Nhi hỏi Đình Dương.

- Tôi không biết, nhà tôi ở đường Nguyễn Huệ.

- Ok, vậy tốt rồi, nhà tôi đường Hoàng Hoa Thám. - Cô vỗ tay cái *đốp* quay sang thì gặp phải bộ mặt đơ như pho tượng của Đình Dương.

- Ly Ly này, mày đi xe của tao về. Tao sẽ đi cùng với Đình Dương, còn xe này để nhờ nhà cô Hân một hôm.

Nói rồi Yến Nhi mặc kệ Đình Dương đồng ý hay không, không cho cậu ta cơ hội từ chối. Liền nhảy luôn lên yên sau ngồi:

- Sao? Cậu bất mãn điều gì, có phúc lắm mới được đèo bổn cô nương đó.

- Ồn ào! - Đình Dương cảm thấy vui vui trong lòng.

Ly Ly dắt xe để nhờ nhà cô Hân rồi cả bọn cùng về. Lần lượt tạm biệt nhau. Cuối cùng chỉ còn lại Yến Nhi với Đình Dương. Bình thường cô thích gây sự nhưng giờ lại không tìm ra được lời nào để nói. Không khí bỗng trở nên trầm lặng. Đi được một đoạn tiếng còi xe máy gầm rú ở phía trước lao đến khiến những người di chuyển trên đường đều nép sang một bên.

*Kít.. itttttttt*

- Ai.. da.. cậu làm cái quái gì vậy? - Yến Nhi hét lên. Đình Dương thắng phanh gấp làm người cô mất thăng bằng ôm chặt lấy Đình Dương, đập mũi vào lưng cậu.

- Tôi không phanh gấp thì có lẽ chầu Diêm Vương rồi.



- Hừ.. còn không đi mau. - Cô nổi quạu.

- Trong.. tư.. thế.. như.. này? - Đình Dương lạnh lùng phun ra từng chữ một nhưng mặt cậu đã đỏ như trái cà chua rồi. May mà trời tối không hình tượng bao lâu nay có lẽ đã sụp đổ.

Lúc này Yến Nhi mới nhận ra là cô đang ôm Đình Dương, luống cuống bỏ tay ra. Hết quãng đường đi cô không nói câu nào nữa.

Trước cửa nhà.

"Con bé này sao đến giờ vẫn chưa về?" - Hoàng Trí Khanh đã gọi cho cô Hân và biết là đã tan học nhưng hai mươi hai giờ ba mươi phút rồi vẫn không thấy bóng dáng Yến Nhi đâu.

Từ xa Yến Nhi đã nhìn thấy bóng dáng của ba. Liền đứng lên thanh để chân rồi bám vào vai Đình Dương vẫy tay:

- Ba ơi!

Nhìn thấy Yến Nhi đi cùng một cậu con trai thì ba cô thấy hơi lạ.

- Nhà cậu kia sao? Ngày nào tôi cũng đi qua đây.

- Ừm, mà mai.. cậu lại làm tài xế bất đắc dĩ cho tôi nhé, hì hì. - Yến Nhi cười nịnh nọt.

- Có thù lao không?

- Mắc mớ gì tôi phải cho cậu, có giỏi đi đòi con nhỏ Ly Ly ý xem nó có xé xác cậu ra không, hứ! - Yến Nhi hống hách tay chống nạnh, hất cằm tỏ vẻ bất mãn.

Đình Dương bật cười:

- Ok, không dậy muộn đấy, tôi về đây.

- Yes, sir. - Yến Nhi xuống xe làm dáng vẻ nghiêm chào. Cô thoáng rùng mình đây là lần đầu tiên thấy Đình Dương gỡ bỏ sự cứng nhắc, lạnh lùng trên gương mặt.

"Cậu ta nên cười nhiều hơn một chút. Quả thật rất đẹp trai." - Yến Nhi bật chế độ mê trai thầm nghĩ.

Vẫy tay tạm biệt Đình Dương rồi sang đường vào nhà.

- Ai đèo con về? Xe đâu rồi? - Ba cô thẩm vấn.

- Xe Ly Ly hỏng mà nhà cậu ấy ở hướng khác mọi người nên con cho mượn xe rồi. - Yến Nhi mặc kệ ba, cô chạy vụt vào nhà bếp, cô đói sắp xỉu đến nơi.

Ăn uống tắm rửa xong Yến Nhi lăn lên giường. Hôm nay cô tranh thủ giải đề trên lớp rồi nên tối nay rảnh một chút. Tự nhiên cô nhớ về cái ôm hồi tối, gương mặt bất giác nóng bừng.

- Aaaaaa.. - Yến Nhi vùi đầu vào gối gào thét.

- Đi ngủ.