Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài

Chương 118: Dùng miệng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.







Bảy giờ tối, toàn bộ biệt thự đều được thắp đèn sáng sủa.



Lúc trước, khung cảnh rực rỡ này chỉ có khi Tống Thành trở về muốn đi ra vườn thư giãn hoặc lúc nhà có khách. Từ khi có An Nhiên, đèn trong nhà đều thường xuyên được thắp sáng ngay khi ánh mặt trời vừa tắt.



Bởi vì cô luôn cảm thấy bất an, ở biệt thự rộng mênh mông này, không khí vắng lặng, khiến cô thấy trống trải, trong lòng luôn thấp thỏm không yên.



Hà Văn Nhĩ quan sát được việc đó, đem nói cho Tống Thành. Lập tức, hẳn yêu cầu ông phải đảm bảo ánh sáng trong nhà để cho cô thấy đủ ấm áp, yên tâm.







“Cậu chủ đã về” Ông vội vàng ra đón, không quên nhắc nhở. “Cô An Nhiên, cậu chủ đã về An Nhiên bị gọi tên, miễn cưỡng ngẩng lên lí nhí đáp một tiếng, sau đó lại cúi xuống tiếp tục công việc.



Thường ngày, Tống Thành không so đo với cô. Thấy cô phớt lờ mình thì hắn tự động tiến lại, đem một chút thói xấu ra thi triển, làm cho cô phải nhăn nhó mới thôi. Nhưng tối nay.





Đáy mắt hắn đen sẫm, không lộ ra một tia suy nghĩ nào để người ngoài đoán được.



Hãn sải bước đến gần, An Nhiên lập tức ngửi thấy một mùi nguy hiểm quen thuộc.



Cô lấy cớ mỏi lưng, vội vã trở về phòng, bước chân hấp tấp nhảy đến hai bậc cầu thang một lượt. Cô nhẩm tính nếu đem cửa khóa lại cũng vô dụng, Tống Thành chắc chăn có chìa khóa sơ cua. Chỉ còn cách bê bàn ghế chặn cửa lại.



Uỳnh!





An Nhiên vừa mới kịp kéo cửa thì đã có một bàn tay to lớn tóm được mép cửa, mạnh mẽ đẩy ra.



Cô mở to mắt sợ hãi, tình huống quen thuộc này khiến cô run rẩy trong lòng không ngừng. Đúng là tối nay cơn điên của hắn lại quay về! Chẳng lẽ Trong trí nhớ của cô xẹt qua thái xử của người tài xế kia, không phải là.



“Anh… hôm nay em mệt nên muốn ngủ sớm” An Nhiên được mấy bài học đắt giá dạy dỗ, tự giác xuống nước trước, “Anh hôm nay về phòng mình ngủ được không?”



Tống Thành thấy cô đột nhiên mềm mỏng khó tin, nụ cười trên mặt càng thêm mỉa mai: “Anh ngủ ở đây sẽ quấy rầy em sao?” Cánh cửa bị hắn mở toang, đường hoàng tiến vào. “Quấy rầy em viết thư cho Hoàng Kiên A… quả nhiên…




Tim An Nhiên suýt vọt lên tới cổ họng, đôi mắt tròn mở trừng trừng, ánh nhìn trong suốt tràn đầy khiếp sợ.



Đúng là đã xảy ra chuyện! Người tà kia… cô cần cản môi không dám nghĩ chắc là anh ta vẫn còn bình an.







Những ngày qua có thể trước mặt hẳn nhảy nhót như một con khỉ làm trò hề chẳng qua là ỷ lại vào sự nuông chiều của hắn. Bây giờ đã bị chạm tới nọc, bản chất hung tàn của hắn lại có dịp trở bộc phát.



“Vì sao?”, từ đôi môi trắng bệch của hẳn, hai tiếng nặng nề bay ra, rơi vào lòng An Nhiên như móng vuốt cào cô xót buốt.



An Nhiên sợ nhất lúc hẳn rơi vào trâm mặc như vậy. Thà hẳn gào hét, xuống tay với cô, cô còn có cớ làm nạn nhân giấy giụa, đăng này… Cô đành nhắm mắt vì đã leo lên lưng cọp: “Em tính tình không tốt, diện mạo bình thường, không biết nghe lời. Em luôn làm những việc anh không thích, chọc cho anh tức giận. Cũng không có cốt cách tao nhã, không thể nào hòa hợp được với lối sống thượng lưu..” Cô nói đến đâu, nước mắt lại ứa ra đến đấy. Mãi mãi trong lòng An Nhiên còn một tượng đài chị gái hoàn hảo mà mẹ cô ra sức xây lên từ nhỏ. Tất cả những gì cô hình dung về giới thượng lưu xa hoa đều được hiển hiện trên người Vũ Như. Chỉ có Nguyễn Vũ Như mới là người thực sự phù hợp để ở lại. “Tống Thành, em biết anh không phải người xấu. Nhưng em không thể chịu được cảnh bị giam lỏng ở đây, đến con trai cũng không được gặp. Sống với người có tính gia trưởng như anh, em không chịu được”





Hắn? Gia trưởng?



Khuôn mặt đẫm nước của An Nhiên là tử huyệt của Tống Thành. Hắn thấy ngực mình tức tối, thở cũng đau đớn. Bộ dạng tan rã đến không còn một mảnh giáp của An Nhiên khiến hắn chán ghét.




Hắn yêu khuôn mặt tươi cười của cô, yêu dáng vẻ tiếu nhân ý của cô, yêu khóe miệng trễ xuống hờn dỗi của cô.



Còn hình ảnh bạc nhược kia, hắn không muốn thấy.



Cô như một trái đào non trên cao, xinh đẹp và căng mọng. Chẳng lẽ hắn thật sự đã bóp chết sức sống hồn nhiên ấy? Sống với hắn thực sự là đày đọa?



Tống Thành nén chặt cơn đau xé lòng, nghiến răng nói: “Được. Muốn đi thì đi”



An Nhiên ngẩng phắt lên. Cô không nghe lầm?



Tống Thành tiến lại hai bước, áp sát cô: “Trước đó, dùng tất cả những gì em có để lấy lòng anh. Nếu làm anh hài lòng, em sẽ được đi.”



Thấy An Nhiên vẫn ngây người khiếp sợ, hẳn nhếch môi, ý cười càng sâu: “Không muốn? Vậy cái thứ tự do đó rẻ mạt quá, không bằng lòng kiêu hãnh của em”



An Nhiên giận tái mặt, cánh môi run rẩy không nói nổi một tiếng. Phớt lờ cơn giận của cô, Tống Thành lạnh lùng nói: “Đêm nay mang cơ thể của em phục vụ anh. Chỉ cần làm anh sảng khoái ra, em có thể đi”




Biết mình chẳng còn đường lùi, An Nhiên bỗng dưng thanh tỉnh. Cô lau nước mắt, nhìn hän chăm chăm: “Trước đó, anh phải hứa sẽ không phạt người lái xe kia. Tất cả đều là lỗi của em, một mình em chịu.”



Câu nói này thực sự thành công chọc giận Tống Thành. Ngay thời điểm hẳn tưởng rằng có thể mang lòng kiêu hãnh của cô ném xuống, cô lại có thể bình tĩnh cùng hẳn thương lượng chuyện sống chết cho một người dưng.



Tống Thành chua chát tự mắng chính mình. Yêu cô là thế, chiều chuộng cô là thế, vậy mà trong lòng cô một gã lái xe tải còn có địa vị hơn hắn.



“Dùng miệng!” Đầu ngón tay rắn chắc của hắn bóp chặt hàm An Nhiên, buộc cô mở miệng. Ngón tay cái với vào, thản nhiên đùa nghịch cái lưỡi mềm đến chảy nước.



An Nhiên không thuần thục chuyện nam nữ, lúng túng không biết làm sao. Nhưng lúc này cô không thể mở miệng chửi hắn vô liêm sỉ, lại càng không thể cầu xin van vỉ, đành nhắm mắt làm liều.





“Dùng miệng!” Hắn lạnh lùng nhắc lại. An Nhiên khóc không ra nước mắt. Dùng miệng là làm sao? Hơi nóng từ đũng quần của Tống Thành khiến gò má cô nóng bừng. An Nhiên vụng về chạm môi vào nơi đang nhô lên cứng như gỗ đó, ngậm không hết.



Tống Thành hít một hơi, suýt thì bắn ra.



Hắn tự chửi mình vô dụng. Chỉ có mỗi như vậy mà đã không chịu nổi.



Hắn ép cô tự cởi sạch chính mình, bản thân hẳn cũng mang dây lưng tháo ra, mở rộng khóa quần.



Trong căn phòng lờ mờ ánh sáng vàng ấm áp, người đàn ông dáng hình cao lớn ngồi thoải mái trên sopha, giữa hai chân là một cô gái nhỏ thân thể trần truồng, cúi đầu trúc trắc hầu hạ.



Sự vụng về của cô khiến Tống Thành bị kích thích, bao nhiêu thành thục của hắn lại phải thoái lui trước những động tác ngây ngô, không kiếm soát được lực nâng lên hạ xuống của cô. Hắn siết chặt quai hàm, nói dối không chớp mắt “Anh đã nói phải ra sức lấy lòng. Mút vụng về như vậy không làm anh bắn ra được đâu”



An Nhiên vừa đau mỏi, vừa nhục nhã, nước mắt đã ứa ra, hai con ngươi trong suốt đỏ hồng. Cô lúng búng trong miệng: “Em…không biết..”



“Không biết?” Tống Thành đột nhiên ngồi thẳng người, hứng khởi ép cô sát xuống thân mình. Một tia kiêu ngạo nảy nở trong lòng hẳn, rất nhanh bén rễ vươn lên thành một cây đại thụ cành lá rậm rạp. “Hoàng Kiên đúng là vô dụng, bốn năm cũng không dạy dỗ em.



Không bằng anh đây chỉ một đêm cũng làm cho em thuận buồm xuôi gió.”



“Anh..” An Nhiên nghẹn họng, muốn mắng một câu. “Đừng nói… ưm…