Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài

Chương 133: Đó là em trai của cô ta




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.







Bị Hạ Cẩn nhìn, sau đó là vô số ánh mắt chỉ trích của những người trong phòng chờ cấp cứu, An Nhiên luống cuống không biết để tay chân vào đâu, cố cắn răng chịu đựng đủ mọi loại chê bai, phỉ nhổ âm thầm, cũng không có giải thích thêm một câu.



“Tôi nói cho bà nghe, thông gia của bà có cô con gái đúng là tệ bạc” Thấy An Nhiên không lên tiếng, người phụ nữ trung niên lúc trước nói không muốn sinh đứa con như An Nhiên bỗng nhiên giở thói nhiều chuyện, nói với Hạ Cẩn. “Đúng là nước mắt chảy xuôi. Bà ấy cứu con gái đến gãy cả chân, thế mà con gái có hiếu quá, đến quần áo cũng không muốn đụng tay vào thay cho mẹ. Đã thế, vừa nãy còn đi rút sạch tiền dưỡng già của mẹ.



Nếu không có tin nhắn ngân hàng gửi về, chắc đến lúc mẹ chết rồi mới biết đến tấm áo quan cũng chẳng có.



Hoàng Phương xấu hổ cười, làm ra dáng vẻ bất đắc dĩ: “Bà thông gia, để bà chê cười rồi. Con gái tôi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện.”







An Nhiên ngẩng đầu nhìn trần nhà, chuẩn bị tinh thần nghe bài diễn văn “Con gái mười bảy tuổi chơi bời trác táng đến mức có con” quen thuộc. Cô tự hỏi vì sao mình vẫn phải chịu đựng vũng bùn tối tắm này? Hạ Cẩm vốn đã không thích cô, nghe mẹ kể lể xong sẽ càng ghét cô hơn. Như vậy, Tống Thành sẽ càng thêm áp lực buộc phải hoàn thành thủ tục li hôn sớm.



Bất chợt, cô nghĩ đến hẳn, không rõ giờ này ra sao, đã tỉnh lại chưa?



Có lẽ ngoài Hoàng Kiên và Minh Châu, hẳn là người duy nhất không giày vò cô bởi việc có con riêng. Tuy hẳn không thích Cá Chép, nhưng với tư cách là một người bố dượng, hắn cũng cho thằng bé đi học, mua đồ chơi, cho ra ngoài ngắm cảnh… Qua những đoạn video hắn cho cô xem, con trai có vẻ rất vui, còn gọi hắn là bố, không biết hắn làm cách nào mà lừa được thằng nhỏ gọi cái câu mà đến Hoàng Kiên cũng không làm nó nói được.Các bạn vào trang trên hình để chúng mình có động lực ra chương mới nhé.





Cô giật mình, vội vàng mắng bản thân.



Sao tự nhiên lại nghĩ đến hẳn lúc này?



Vừa đúng lúc đó, Nguyễn Chính Quốc cùng Tùng Hưng đi tới.



Vừa thấy An Nhiên đứng đó, Nguyễn Chính Quốc liền hãi ï “Con gái, sao mắt đỏ hoe thế này?”



An Nhiên lắc đầu nhưng Nguyễn Chính Quốc đã nhìn thấy Hoàng Phương ngồi gần đó, ông nghiêm giọng hỏi: *Vì sao con bé lại khóc? Bà lại mắng mỏ nó cái gì?”



An Nhiên sợ rằng hai người lại làm náo loạn, lúc đó lại khiến thiên hạ chỉ trỏ chê cười. Cô xót bố, vội ngăn lại: “Không phải đâu bố. Sao bố lại tới đây?



Anh Tùng Hưng gọi điện cho bố ạ?” Cô còn chưa muốn báo cho ông biết, sợ ông lại lo lắng, định để Hoàng Phương phẫu thuật xong xuôi đã.



“Không phải, lúc nấy bố bị choáng, vừa hay gặp được Tùng Hưng nên nó đưa bố vào viện. Ấy, đừng sốt ruột. Bố không sao rồi”




An Nhiên quay sang nhìn Tùng Hưng, thì ra lúc nãy anh thanh toán viện phí cho bố mình, trong lòng liền thấy cảm động.



Tùng Hưng vội xoa đầu cô: “Không có gì, cũng như người một nhà thôi. Mũ của em đâu?”



Anh thấy cô xúc động quá, liền nhanh mắt phát hiện mũ cô bị ném trong góc tường, liền đi ra nhặt lấy, đem đội lại cho cô cẩn thận. Bàn tay anh còn cẩn thận chỉnh cho mũ không chèn lên tai, từng động tác đều rất dịu dàng.



Trợ lý bên người Hạ Cẩm ngay khi nhìn thấy Tùng Hưng đã ngờ ngợ, đến khi nghe bố con An Nhiên nói chuyện nhắc đến tên anh thì càng rõ ràng hơn, bèn nói nhỏ: “Đó là Phan Tùng Hưng, em trai của Phan Thủy Tường”



Hạ Cẩm nghe đến cái tên này liền chấn động mạnh mẽ. Bà vội vàng nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên ngời ngời sức sống đang trêu đùa để An Nhiên vui vẻ trở lại. Đôi mắt bà nheo lại, âm thầm đánh giá quan hệ thân thiết của cả hai.



Không biết Tống Thành có biết đứa con gái nó thích lại đi thân mật với người khác đến mức này không? Người đó lại còn là em trai của Phan Thủy Tường.



Bà hạ giọng phân phó trước khi rời đi: “Tiếp tục theo dõi, để ý xem hai người bọn họ rốt cuộc đã tiến triển đến mức nào rồi”





“Vâng, thưa bà.”




Hoàng Phương được chồng giúp thay quần áo thì thôi không ý kiến nữa. An Nhiên định bụng chia tay Tùng Hưng để đi làm nốt mấy việc của mình. Không ngờ, Nguyễn Chính Quốc lại cố ý muốn vun vén cho đôi trẻ, ông bảo cô: “Con gái, Tùng Hưng hôm nay giúp nhà ta nhiều như vậy, chạy cả ngày cũng mệt rồi.



Bố muốn mời cậu ấy ăn bữa cơm, nhưng mà bây giờ phải ở đây chăm sóc mẹ con. Cho nên con thay bố mời cậu ấy một bữa đi”



Tùng Hưng lập tức bắt lấy cơ hội tốt, rất vui vẻ nói: “Cũng đã trưa rồi. Để em đưa An Nhiên đi mua cơm cho thầy và cô trước đã. Hai người muốn ăn gì?”



Nguyễn Chính Quốc vô cùng ưng ý cách ứng xử của cậu học trò cũ, ông vui vẻ nói “Không cần lo lắng cho thầy đâu. Hiện tại cứ để cô làm phẫu thuật xong đã. Hai đứa cứ đi ăn trước đi. Cầm lấy tiền này”



Vốn dĩ ông ít khi sờ vào túi của vợ, nhưng hiện tại đang ở nơi đông người, lại trước mặt học trò cũ nên cũng muốn có một chút thể diện. Lúc trước có ít tiền thì ông đã đem cho An Nhiên rồi.



Không ngờ, vừa mở túi của vợ ra, mấy tờ tiền quen thuộc lại đập vào mắt của ông.



Nguyễn Chính Quốc vội vàng lấy ra, tức khắc trợn mắt tức giận. Cọc tiền này khi rút ra ông còn lấy bút viết thử lên tờ giấy niêm phong bên ngoài, nét bút nguệch ngoạc phạm cả vào tờ tiền một đường rất dài, kéo ngang qua đúng ba con số 0. Lúc đó ông còn nhìn kĩ một lúc.



Cho nên bây giờ thấy tiền mình cho con gái lại nằm trong túi vợ, tức khắc chân tóc ông dựng hết cả lên, tức đến mức huyết áp muốn tăng vọt.



Hoàng Phương thấy biểu cảm của chồng thì chột dạ, không nói gì. Nguyễn Chính Quốc đuổi được hai đứa trẻ đi thì quay sang tính Sổ với vợ: “Tại sao tiền này lại ở trong túi bà?”




Hoàng Phương vẫn cứng giọng: “Tiền của tôi, không ở trong túi tôi thì ở ngoài đường chắc?”



Nghe vợ cãi mà ông tức đến xì khói: “Đây là tiền tôi cho An Nhiên, hai mẹ con nó ở bên ngoài vất vả. Sao bà lại lấy của nó?”



Hoàng Phương lúc này cũng vứt bỏ mặt nạ hiền hòa, hai hàm răng sít lại với nhau, nanh nọc mắng: “Tôi lấy của nó? Là nó tự đưa cho tôi đấy.



Của chồng công vợ, ông mang tiền cho nó à? ông coi thường tôi phải không?




Đột nhiên bị bắt bẻ ngược lại, Nguyễn Chính Quốc vội nói: “Tôi không coi thường bà, nhưng mà…”





“Nhưng nhị cái gì? Ông lúc nào cũng An Nhiên, An Nhiên. Có bao giờ ông cho Vũ Như đồng nào chưa?”



“Chẳng phải bà vẫn cho nó tiền tiêu hàng tháng hay sao? Tôi cho hay bà cho đều như nhau”



Hoàng Phương lập tức bắt thóp chồng: “Tôi hay ông đều như nhau, thế mà ông lại mang tiền đi không hỏi ý tôi. Ông đúng là không coi tôi ra gì. Có phải ông có người khác rồi về chê con mụ già này không?” Bà rít lên, nước mắt bắt đầu thi nhau giọt ngắn giọt dài. “Giỏi lắm, vậy ông đi đi. Tôi tự biết thân biết phận ở nhà cho ông đi đấy”



Mỗi lần Hoàng Phương giở bài đó là Nguyễn Chính Quốc lại nhũn như con chỉ chỉ Ông vội vàng lau nước mắt cho bà, dịu giọng xuống nước: “Thôi, tôi biết rồi. Tôi nào có coi thường bà. Bà vẫn là vợ tôi mà. Đừng đuổi tôi đi..”



Hoàng Phương thở phào, có chồng ngu thật thoải mái.



Trong lúc đó, ngoài đảo xa, người của Tống Thành đã quần thảo đến nát cả cái đảo mà chưa thấy tăm hơi người đâu Hắn như ngồi trên đống lửa, càng lúc càng thấy sốt ruột kì lạ. Ân Lãm không dám làm phiền hẳn, chỉ đôn đốc người xung quanh. Thỉnh thoảng có tiếng chó sủa, mọi người mừng rỡ chạy lại nhưng hóa ra chỉ là mấy con rắn biển.



Đột nhiên, Tống Thành phát hiện một mỏm đất cao. Hắn nén đau, thận trọng tiến lại mỏm đất. Đứng tại đây, hắn quan sát được một khoảng không rộng lớn sâu bên trong đảo cùng một dải đảo nhỏ chạy ngoài bờ biển. Đôi mắt phượng sáng quắc của Tống Thành nhìn khắp bốn phương tám hướng một lượt.



“Nếu Diệp Phong còn sống, chắc chắn cậu ta sẽ không ở đây”



Đột nhiên thấy hẳn lên tiếng, Ân Lãm ngẩn ra: “Không ở đây? Vậy ở đâu?”



Ngoài hòn đảo này còn vô số đảo nhỏ khác, chẳng lẽ cậu ta chạy tới mấy hòn đảo đó. Nhưng đường đi thế nào? Một người lớn sống sót khỏi trận mưa bão cùng sóng thần đã khó, đãng này lại còn có đứa nhỏ ba tuổi.



Bọn họ có thể đi đâu giữa nơi mênh mông nước này?