Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài

Chương 154: Mùi hương thiếu nữ




Bàn ăn bày biện đầy đặn đủ loại bát đĩa tỉnh tế, mỗi món lại có một cấu trúc, hương vị riêng. An Nhiên cùng Ngô Minh Châu ngồi bên cạnh nhau, không đụng đũa món gì, chỉ một mực nhìn nhau, muốn hàn huyên tâm sự mà không biết bắt đầu từ chỗ nào.



“Được rồi, trước hết cứ ăn đi đã thì mới có sức nói chuyện.” Lê Hiền sốt ruột nâng đũa, gắp một miếng chim cút quay rất hấp dẫn đặt vào bát An Nhiên.



Không ngờ, Ngô Minh Châu lại điềm nhiên thò đũa vào gắp lấy miếng chim quay đó, bỏ vào miệng mình làm anh tức đến trợn mắt: “Tự mình gắp không được sao? Lại còn lấy trộm đồ ăn trong bát người khác là cái thể loại gì?”



‘Vỗn đĩ An Nhiên không thích ăn chim quay, xưa kia thường xuyên nhường cho Ngô.



Minh Châu ăn giúp nên đối với bọn họ việc này không tính là gì. Nhưng Ngô Minh Châu lại muốn chọc tức Lê Hiền nên không nói ra, chỉ thản nhiên đáp: “Bổn cung lấy công khai, trộm đâu mà trộm. Nhãn lực của nhà ngươi quá tệ!”



“Lại còn cãi..” Lê Hiền nhăn mặt, hừ một tiếng. “Không có chút nữ tính nào”



“Nữ tính à? Bổn cung không có, nhà ngươi có. Hai ta bổ sung cho nhau là quá vừa vặn!”



Lê Hiền lạnh cả sống lưng. Cảm thấy nếu cứ để Minh Châu lấn lướt như vậy thì thật mất mặt, anh liền đánh liều xích lại gần, đem khuôn mặt xinh đẹp trăm trận trăm thẳng tiến đến áp sát, bàn tay đưa lên cởi bớt cúc áo của chính mình, để lộ xương quai xanh gợi cảm.





Hơi thở thơm mùi bạc hà phả ra nhè nhẹ, giọng điệu anh phong lưu khác thường: “Bổ sung thế nào? Hay là chúng ta thử xem. Dù sao cô em cũng lả lơi như thế.”



Ngô Minh Châu liếc mắt cũng thấy được trong thái độ của Lê Hiền có bao nhiêu phần trăm thật giả, đáy mắt anh rõ ràng trào ra sự khinh thường. Cô cũng khinh thường đáp lại: “Quân tử động khẩu, không động thủ.



Chưa biết ai lả lơi, trác táng hơn ai đâu”



“Hừ, khoác lác!” Lê Hiền bị mắng liền bực mình muốn đánh trống lảng. “An Nhiên làm bạn với cô sớm muộn gì cũng bị cô dạy hư!”



Ngô Minh Châu bật cười, lén đưa tay bấm An Nhiên một cái, không cho cô lên tiếng bảo vệ mình. Cái người tên Lê Hiền này khá thú vị, cô còn muốn quay hắn thêm vài vòng nữa: “Thật đó hả? An Nhiên bây giờ đã là mẹ của đứa bé ba tuổi rồi. Bổn cung vẫn là hoàng hoa khuê nữ. Không biết là ai hư sớm đây?”



Quả nhiên, nói động đến An Nhiên là chọc vào vào chỗ ngứa của Lê Hiền. Anh nhảy dựng lên như phải bỏng: “Dù sao tâm tính của em gái An Nhiên cũng trong sáng chứ không đen như cô!”



À ha! Tóm được cái đuôi rồi! Ngô Minh Châu sảng khoái bật cười, đầu ngón tay chọc vào thái dương Lê Hiên, ấn nhẹ một cái: “Thích người ta phải không?” Cô cười đến đau bụng, hai mắt híp lại như hai vành trăng, không nhìn thấy đường luôn. “Tiếc thay người ta lại gả cho Tống Thành rồi. Nhà ngươi chỉ còn cách đứng từ xa thòm thèm nuốt nước miếng thôi. A ha ha…”



Lê Hiền bị chọc đỏ cả mặt nhưng trên bàn còn hai người nữa, vẫn phải cố giữ phong độ. Anh hậm hực cầm ly rượu lên, lâm bầm: “Thích thì sao? Cũng không phải thích cô. Người đâu đen đúa như cục than.!”



Sự thật đúng là thế. Ngô Minh Châu bĩu môi. Kì thực vóc dáng cô tuy hơi gầy, đường nét trên mặt cũng nhẹ nhõm, dễ nhìn nhưng nước da lại ngăm ngăm chứ không được trắng trẻo như những thiếu nữ khác. Dù công việc của cô là quanh năm ở trong nhà, đắp biết bao loại mặt nạ, dưỡng da cũng không tài nào trắng lên được.



Bên này đôi oan gia hào hứng đấu võ mồm, bên kia Thanh Trí vẫn im lặng ngắm An Nhiên một hồi lâu. Cái đồ ngốc này còn chưa nhận ra cách đây không lâu, cô suýt nữa là nạn nhân của hẳn, may mà có Tống Thành về kịp.



Thanh Trí nhìn rất lâu, sau đó mới phát hiện ra An Nhiên là con gái. Anh lại châm chậm rút thoại, nhãn tin đính chính cho.




Tống Thành: “Lê Hiền không phải gay, yên tâm đi”



Anh ta hoàn toàn không biết rắng tin nhắn đó tạm thời chưa tới được chỗ Tống Thành. Một khi tới được, để hẳn đọc xong thì nhất định sẽ nổi trận lôi đình, nhất định không thể “yên tâm đi” một chút nào!



Bữa tối đã xong, Ngô Minh Châu uống có phần quá chén mà vẫn muốn tiếp tục tăng hai. Cô ôm lấy An Nhiên, hò hét muốn lấy lại một tháng thanh xuân vừa lãng phí. An Nhiên cũng chiều ý, đi theo cô đến hộp đêm, chủ yếu là để trông chừng cô bạn đã ngà ngà của mình.



Hộp đêm bắt đầu nhịp sống quen thuộc buổi đêm, náo nhiệt, ồn ào đến đinh tai nhức óc. Nơi này chật cứng hàng trăm trai gái đang điên cuồng lắc lư, vặn vẹo theo tiếng nhạc. Thuốc lá, rượu ngoại cùng gái đẹp ăn mặc hở hang ê hề không thiếu.



An Nhiên không thích nghi được với không khí hỗn loạn ở đây, chỉ mười phút đã nhức đầu choáng váng. Hà Văn Nhĩ gọi điện tới vài lần giục cô mau trở về nhưng Ngô Minh Châu vẫn muốn chơi, cô không có cách nào rời đi được.



Vị quản gia thấy gọi điện không hiệu quả, tức tốc gọi thêm hai người giúp việc là nam giới trong nhà đi tới hộp đêm đón người.





Không ngờ vừa mới qua cửa, cả ba đều bị đám phụ nữ ùa đến quấn quýt, giống như ba con vật nhỏ bị dính phải bẫy nhện, vùng vẫy muốn thoát ra “Ôi chao ơi, hôm nay chúng ta được đón tiếp một anh chú hấp dẫn quá nè!”



Anh chú??? Cái ngôn ngữ gì vậy?



Hà Văn Nhĩ tuy tuổi đã cao nhưng dáng người thẳng, trang phục trên người cũng là loại đắt đỏ, cộng thêm phong độ điềm đạm, chính khí sạch sẽ, đúng là hấp dẫn mắt nhìn Hai người giúp việc đành phải chuyển sang bảo hộ cho đại quản gia, sợ ông già cả bị đè tới ngạt thở.




Cả ba vừa tiến sâu vào trong hộp đêm, bên ngoài đã có mười mấy chiếc siêu xe dừng lại.



“Cố tổng, xin mời” Quản lý hộp đêm đích thân ra mở cửa xe, bên trong, một người đàn ông mặc sơ-mi đen bước ra.



Hắn vừa xuất hiện, những người xung quanh đã tự giác im lặng. Sắc mặt lạnh lẽo, tóc vuốt ngược bóng lộn, ánh mắt ẩn ẩn sát khí như có như không quét qua một lượt khiến ai vô phúc chạm phải cũng khiếp hãi.



Trên cánh tay hắn là một hình xăm lớn nhưng không rõ hình thù, chỉ biết rằng nó giống như một cái biển cảnh báo: Đây là kẻ nguy hiểm!



“Anh Ninh, anh tới rồi!” Từ sau lưng quản lý, một phụ nữ trung niên tên gọi là dì Tuyết mặc bộ đồ sequin lấp lánh hệt như quả cầu disco tiến đến, đon đả chào hỏi.



Cố Trần Ninh dừng bước chân, ánh mắt nhìn về phía gần đó, không rõ nhìn cái gì nhưng một loạt người đều không dám bất cẩn.



“Hôm nay chúng ta có vài vị khách” Dì Tuyết tiến đến bên Cố Trần Ninh, khế thì thầm. “Hoàng Kiên tới uống rượu giải sầu.



Các đại thiếu gia Lê Hiền, Thanh Trí, còn có một người khác là Hà Văn Nhĩ, quản gia nhà Tống Thành cũng vừa tới”



Cố Trần Ninh lướt qua mấy cái tên, cuối cùng cười một tiếng: “Người khác không cần quan tâm. Chỉ cần chăm sóc Hoàng Kiên, làm cho hắn có đến mà không có về, vui đến điên đảo đi”




Người này Cố Trần Ninh hản chiêu dụ đã nhiều lần mà không được. Thật không ngờ ại có ngày hắn tự động chạy tới đây.



“Vậy thì tôi sẽ cử vài em vào chăm sóc Cố Trần Ninh trầm ngâm, sau đó nhẹ giọng nhắc nhở: “Chưa chắc hẳn đã thấy hứng thú”



Dì Tuyết mỉm cười, “dạ” một tiếng nhỏ nhẹ, trong đầu tính toán sẽ tự mình ra trận thu phục vị cục phó này.



Đoàn người của Cố Trần Ninh nối nhau bước nhau, thanh thế phô trương rất lớn Đêm đã muộn, trừ nơi hưởng lạc như hộp đêm vẫn sôi động, còn lại bên ngoài vạn vật đang chuẩn bị tiến vào mộng đẹp.



Phòng ngủ của Hạ Cẩm vẫn thắp một ngọn đèn nhỏ ấm áp. Bà ôm lấy chồng, nhỏ giọng tâm sự: “Phan Tùng Hưng có vẻ như rất hợp với An Nhiên, em gái của Vũ Như. Cậu ta tuổi cũng không còn nhỏ, hiện tại cha mẹ đều không có, chi bằng chúng ta ra mặt giúp cậu ta chuyện hôn nhân, coi như thay con trai chuộc lại tội lỗi năm xưa?”






Tống Sơn xưa nay là người thận trọng.



Ông nhìn bức ảnh chụp trong điện thoại, gật đầu đáp ứng vợ nhưng vẫn dặn: “Cậu ta còn chưa biết nguyên nhân Phan Thủy Tường phát điên, chuyện cha cậu ta chết thế nào cũng không hay. Cho nên em làm việc kín đáo một chút, đừng để cậu ta thấy nghỉ ngờ”



Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.



“Chuyện gì?”



“Cậu, mợ, là con đây.” Giọng nói trong trẻo của Nghiêm Thu Nhi truyền tới. “Nguyệt Sương vẫn chưa về, con gọi di động thì không thấy bắt máy”



“Nó chưa về?” Hai vợ chồng liếc nhau một cái. Tống Nguyệt Sương từ nhỏ đã ngoan ngoãn, chưa bao giơ tùy tiện đi qua đêm. Hạ Cẩm gọi vào số của con gái, quả nhiên không liên lạc được.



Tống Sơn lập tức ngồi dậy, thay quần áo chuẩn bị ra ngoài. Hạ Cẩm cũng dậy theo, giúp chồng chuẩn bị trang phục, thở dài: “Gái lớn gả chồng, hay là chúng ta cũng tìm cho nó một gia đình nhỏ. Có gia đình rồi sẽ tự biết sống có trách nhiệm”



“Được rồi. Chờ nó dắt bạn trai về ra mắt đã. Chuyện hôn nhân của nó thì để nó tự chọn” Tống Sơn vẫn chưa nỡ giao công chúa nhỏ nhà mình cho người ngoài nên đáp đối phó. “Em thử gọi điện cho bạn bè của nó xem sao. Anh đi tìm vài nơi. Có lẽ chúng nó mải chơi quá giờ thôi.”



Hạ Cẩm gật đầu, vội vàng mở danh bạ điện thoại.



Tống Sơn rảo bước xuống garage, vừa mới mở cửa xe ngồi vào đã thấy có người ngồi sẵn trên ghế phụ. Ông giật mình quay sang, không kịp phòng bị, vừa đúng lúc tâm mắt Thu Nhi nhìn tới.



Thiếu nữ mười tám thực sự xinh đẹp!



Dáng dấp thanh tân, áo ngủ mềm mại không bao trọn được bầu ngực trẳng nốn. Hương thơm của thiếu nữ cứ thế xông vào khoang mũi Tống Sơn, làm cho ông căng thẳng. Một luồng nhiệt không kiểm soát được cứ thế phóng thẳng xuống bụng dưới.