*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Cẩm kì thực cũng nhìn ra trên người An Nhiên không có cảm giác khúm núm, chứng tỏ cô alf loại người không sợ quyền thế.
Mỗi lần đụng độ, bà đều thấy trong ánh mắt cô sự quật cường, cái gì tránh được thì tận lực tránh, tránh không được thì sẽ dũng cảm đối mặt, ăn nói lại gấy gọn, đâu ra đấy.
Người như vậy muốn so sánh khí phách với Tống Quỳnh Như cũng sẽ không run sợ.
Nhưng hiện tại Hạ Cẩm không tính lôi kéo An Nhiên vào cuộc.
Xét cho cùng, cô không có tiền cũng chẳng có quyền, hơn nữa cũng đã li hôn với Tống Thành, bà không thể gọi lại một cục nợ mà phải mất bao công sức mới tống khứ đi được.
“Cậu ơi, cậu nặng thật ấy” Nghiêm Thu Nhi dáng hình mảnh mai, dìu được Tống Sơn ngồi xuống sofa xong cũng đầm đìa mồ hôi, thân thể mềm nhũn rơi xuống lồng ngực ông, tim trong ngực đập liên hồi.
Ít lâu trước, chính bà còn răn dạy rằng muốn làm dâu giới thượng lưu mà không chịu nhẫn nhịn, chỉ có thể bị người ta ép chết.
Đến nay chính bà lại rơi vào tình huống tương tự.
Trong lòng Hạ Cẩm hối hận đến đau quặn lên.
Nếu bà sớm chấp nhận An Nhiên làm dâu, cho phép hai vợ chồng Tống Thành về đây sống chung, chắc chẩn cục diện sẽ không thê thảm đến mức này.
Tống Quỳnh Như không thể trước mặt Tống Thành mà la hét làm loạn, nữ chủ nhân của nhà này chỉ có một mình Hạ Cẩm bà mà thôi.
“Cô vẫn cố tình không chịu nói?” Tống Quỳnh Như gắt ầm lên, cắt đứt suy nghĩ của Hạ Cẩm: Bà liếc mắt một cái, lập tức có giấy bút đưa tới trước mặt Hạ Cẩm, buộc phải viết ra công thức nấu canh giải rượu.
Bàn tay Hạ Cẩm cầm bút mà run rẩy.
Hôm nay ép buộc bà giao ra công thức, đến ngày mai sẽ ép buộc bà phải giao ra đức ông chồng.
Đến lúc đấy, tình cảnh sẽ khó mà cứu vấn được.
Lúc này, Hạ Cẩm có thể mơ hồ cảm nhận được tình cảnh của mình rất giống An Nhiên lúc trước.
Chẳng trách sau khi nhìn thấy Cao Khuê, thái độ của cô đối với bà lại mất hẳn cung kính, chỉ còn ánh mắt nguội lạnh.
Không thế tin nổi, quả báo lại đến sớm như vậy!
Bà vừa mới xuống tay đánh rớt Nguyễn An Nhiên, chưa được một ngày, đến lượt bà bị chị chồng ra tay trừng trị Trong lúc Hạ Cẩm nuốt hận viết chữ, bên kia Tống Sơn lại làm như không thấy vợ mình khố tâm thế nào, chỉ vui vẻ hỏi chuyện Tống Quỳnh Như: “Lần trước em gửi cho chị rất nhiều hà thủ ô loại cao cấp nhất, chị không uống à? Sao tóc lại bạc thế này?”
“Có uống” Tống Quỳnh Như thở dài.
“Nhưng mà uống xong cái đó thì bị nóng người.
Dù sao chị cũng đã bảy mươi rồi, sắp quy tiên đến nơi, có uống cả núi hà thủ ô cũng vẫn vậy thôi.
Chỉ bằng cậu còn trẻ thì cậu uống đi.
Mai chị bảo Thu Nhi sắc cho cậu.”
“Chị nói gì thế?” Tống Sơn nhăn nhó ngất lời.
“Đừng nói lời xúi quấy, chị còn thọ đến trăm tuổi cơ: Tống Quỳnh Như bắt được ý, lập tức rơm rớm nước mắt: “Sức khỏe của chị, chị biết mà.
Số trời định, sống được ngày nào tốt ngày ấy, chỉ là chị lo cho cậu và cậu Minh thôi..”
Mỗi lần gặp mặt, vở kịch “ta sắp chết” đều được Tống Quỳnh Như diễn đi diễn lại, dọa cho.
hai cậu em sợ đến tái mặt, không dám ho he phắn đối câu nào.
Tống Quỳnh Như khóc đủ một lượt, sau đó lại đảo mắt nhìn quanh một lượt, nói: “Tiện thể hôm nay có đủ ba người nhà ta, Hạ Cẩm kia cũng không phải người ngoài, chị có việc này cần nói rõ”
Đột nhiên, Tống Sơn nâng tay nhìn đồng hồ: “Giờ muộn rồi, có gì để mai nói đi chị”
“Không được” Tống Quỳnh Như trợn mắt.
“Bây giờ không nói, lỡ nửa đêm chị phát cơn đau tìm thì sao?”
“Kìa chị… Đã bảo chị đừng nói lời xúi quẩy”
Tống Sơn bất đắc dĩ nhượng bộ.
Tống Quỳnh Như được đà, lôi kéo tay em trai, thân thiết mở lời “Từ ngày nhận nuôi Thu Nhị, chị đã luôn nghĩ đến việc gả con bé cho em.
Cho nên chị cố ý dạy dỗ con bé thật cẩn thận, rèn giữa nữ công gia chánh bài bản.
Con bé cũng thông minh, sớm hiểu chuyện.
Bây giờ cũng đã mười tám rồi, em thu nhận nó đi.
Có nó ở bên cạnh em chăm sóc mỗi ngày, về sau vì nhà họ Tống chúng ta mà sinh thêm vài đứa trẻ, chị có chết cũng yên tâm nhắm mắt”
Tống Sơn bị những lời này dọa cho tỉnh cả rượu: “Cái ý tưởng gì thế này?
Hạ Cẩm cũng ngẩng phắt lên, khuôn mặt đài các tái mét không còn hột máu “Chị cả, chị nói vậy là có ý gì? Chị nói rõ ra xem nào!”
Tống Quỳnh Như lạnh mặt nhìn Hạ Cẩm: “Ý tứ rõ ràng như vậy nghe còn không hiểu sao? Tôi sợ tôi chết đi, em trai tôi phải chịu thiệt thời” Sau đó, bà quay lại phía Tống Sơn, sắc mặt dễ chịu hơn nhiều.
“Đàn ông quan trọng sự nghiệp, ra ngoài bôn ba vất vả.
Cho nên người phụ nữ ở nhà phải có trách nhiệm nâng khăn sửa túi, chăm sóc tỉ mï, lại còn phải sinh con để duy trì nòi giống cho gia đình.
Nếu đến cái bổn phận cơ bản này mà còn làm không nổi thì phải tìm người khác làm thay.
Tống Sơn, ý chị đã quyết như vậy, tất cả chỉ vì muốn tốt cho em”
‘Tống Sơn trầm mặc, ngồi thẳng lưng, biểu lộ vẻ mặt nghiêm túc: “Thu Nhi là con gái nuôi của chị, con bé vẫn còn nhỏ, chị đừng hủy hoại đời nó”
“Thế nào là hủy hoại đời nó?” Tống Quỳnh Như đập bàn, đôi lông mày cau có lại.
“Vì sao chị nhận nuôi con bé? Chính là vì em.
Nhìn lại trong họ nhà ta đi, có người đàn ông nào không năm thê bảy thiếp.
Đấy là việc bình thường, giúp giải tỏa căng thẳng để sau đó có đủ sức lực phục vụ cho gia tộc.
Hơn nữa còn vì gia tộc mà sinh cảnh trổ nhánh, khai hoa tán nhụy.
Vì em là em chị, chị mới cho em thêm có một người.
Nếu em là con trai chị, chị đã xếp đủ mười tám người rồi!”
Hạ Cẩm nghe xong, không khỏi tức giận run người, kìm giữ không nổi nữa mà nhảy dựng lên, hét “Chị cả, chị suy nghĩ thật hủ lậu!”
RẦMIII
Tống Minh đập bàn rầm một tiếng, chỉ thẳng vào mũi Hạ Cẩm mắng: “Chị dâu, ăn nói cho cẩn thận.
Chị là cái thá gì mà dám mảng chị cả? Bất kính với người lớn trong nhà, chỉ một điều này thôi cũng đủ làm cho anh trai tôi li hôn với chị rồi.
Mau xin lỗi chị cả!”
Xin lỗi ư? Không bao giờ! Hạ Cẩm uất ức đến ứa nước mắt nhìn về phía Tống Sơn: “Ông xã, anh nói một câu đi..”
“Em không đồng ý đâu chị” Tống Sơn không nhìn Hạ Cẩm, chỉ ôn hòa nói chuyện với Tống Quỳnh Như.
“Em đã cưới ai thì sẽ ăn ở với người đó cả đời.
Em cũng đã có con trai con gái, nếu làm điều xằng bậy thì làm sao còn mặt mũi đối mặt với nó”
Hơn nữa, ông chỉ vừa mới nổi lại quan hệ tốt đẹp với con trai, càng không thể tùy tiện phạm sai lầm.
Tuy rằng thẳng bé đang giận mẹ nó nhưng nếu mâu thuẫn nổ ra, khẳng định là nó sẽ đứng về phía Hạ Cẩm, coi ông như kẻ thù.
Mà trong lòng Tống Sơn, con trai quan trọng hơn đàn bà gấp ngàn lần.
Thấy Tống Sơn tuy đã say rượu nhưng ý thức lại thanh tỉnh như vậy, Hạ Cẩm cảm động, vành mắt đỏ ửng lên, không ngừng run rẩy.
Gả cho người đàn ông như Tống Sơn, một đời này của bà xứng đáng!
Nhưng mà Hạ Cẩm lại ăn mừng quá sớm.
Giây tiếp theo, Tống Quỳnh Như gào khóc ầm: “Trời ơi, tôi không thể sống nổi nữa.
Hạ Cẩm không phải người vợ hiền dâu đảm, ngày nào cũng miệt mài lao đi kiếm tiền, bàn tính chuyện làm ăn với cánh đàn ông, thỏa thích vùng vẫy sự nghiệp riêng, làm sao có thời gian chăm chồng chăm con? Chị đã mất công dạy dỗ Thu Nhi để trao cho em, muốn nó thay chị chăm sóc em, em không cần nó, chính là không cần chị.
Được rồi, đã thế chị sẽ mang nó đi.
Đi ngay bây giờ!”
Thấy chị gái vừa mới về nước chưa được vài tiếng đồng hồ đã khóc lóc đòi đi, Tống Sơn vội vã đầu hàng.
Tống Quỳnh Như thấy em trai chịu thua, lại quay sang khiển trách cả em dâu: “Cô giỏi giang như vậy, tài sản trong tay nhiều như vậy, tự mình an hưởng tuổi già được, không cần đến cái nhà này.
Thế thì mau li hôn đi!”
Hạ Cẩm bàng hoàng, không ngờ chị chồng lại phun ra một câu tuyệt tình đến thế.
Hai mắt bà vẫn tia máu, cánh môi run run không tin nổi vào †ai mình: “Phụ nữ ra ngoài kiếm tiền là sai sao? Thời đại nào rồi…”
“Đàn bà ra ngoài kiếm tiền không sai.
Sai ở việc cô gả đến nhà chúng tôi.
Nhà tôi không cần em dâu chỉ biết mải mê chạy theo đồng tiền bê ngoài, bỏ bê chồng con!”
Tống Quỳnh Như thẳng tay chỉ tận mặt em dâu mà nói.
Hạ Cẩm muốn nhảy lên cãi lại,nhưng chú em chồng bên cạnh lại vừa cựa quậy hai tay, giống như nhắc nhở bà hãy cẩn thận mồm miệng, cho nên một lần nữa bà lại phải nuốt hận vào trong.
Cuối cùng, tình thế căng thẳng chỉ tạm thời chùng lại khi Tống Sơn đồng ý thu nhận Nghiêm Thu Nhị, đối với bên ngoài vẫn là quan hệ cậu cháu, kì thực bên trong là Thậm chí, Tống Quỳnh Như còn mau chóng quyết định thời điểm cho Thu Nhi vào phòng của Tống Sơn là vào đêm sinh nhật tròn mười tám tuổi.