Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài

Chương 259: Tống Thành Bị Đuổi




Ngô Minh Châu khéo léo đổ cháo ra hai cái bát tô, lấy thìa rồi đặt vào cái khay tròn bưng đến phòng An Nhiên.



Cô gõ cửa hai cái, không chờ bên trong trả lời liền đẩy cửa xông vào, lúc khép cánh cửa còn cố ý chừa lại một khe hở vừa đủ cho Tống Thành ghé mắt nhìn vào.



An Nhiên vội vã ngẩng đầu, hai tay hấp tấp kiểm tra mắt, thấy nước mắt từ lúc nào đã chan hòa, vội vàng lau đi.



Bên ngoài, Tống Thành khó tránh khỏi cảm giác đau lòng, chỉ muốn lập tức lao vào ôm lấy cô mà dỗ dành.



“Chối làm cái gì?” Minh Châu nhìn bộ dạng thất thần của An Nhiên, cảm thấy bao nhiêu thiện cảm với Tống Thành bỗng chốc bay sạch.



“Cậu vẫn lo sợ hắn vứt bỏ cậu phải không?”

“Không có mà..” An Nhiên vẫn cố gắng lảng tránh.



Ngô Minh Châu đặt cái khay lên tủ đầu giường, nói: “Cậu ấy mà, muốn khóc thì cứ khóc cho to.



vào, việc gì phải đè nén như thế.



Bên ngoài thì cố gắng tỏ ra mạnh mẽ nhưng trong lòng lại đau đớn khôn nguôi, như vậy khổ sở lắm.



Nói rủi lỡ một ngày Tổng Thành trở mặt thật, người nhà họ Tổng nhất định không chấp nhận thì cậu làm thế nào?”

An Nhiên cúi đầu trầm mặc mất nửa ngày mới nói lí nhí: “Minh Châu, mình cảm thấy… hình như duyên phận của mình với anh ấy chỉ đến đây thôi”

Nói vớ vẩn! Tống Thành giận đến mức muốn đá cửa xông vào.



Thế nhưng hắn cố gắng dẫn lại, giờ không phải hoàn cảnh thích hợp để manh động.



Trước hết phải nghe cô ấy nói cho rõ đã.



“Cậu đừng nghĩ lung tung” Ngô Minh Châu giật mình liếc về phía cửa, khéo léo dò ý một chút.



“Hay là mình gọi anh ấy tới, hai người nói chuyện với nhau thêm đi.



Việc gì cũng có cách giải quyết Cùng lắm là cả hai bỏ trốn khỏi đây, đi đến nơi khác mà làm ăn, sinh sống”

“Đừng..” An Nhiên vội xua tay lắc đầu.



“Mình không muốn làm vật cản của anh ấy.





Tống Thành còn có sự nghiệp, có tiền đồ.



Nếu bỏ hết mà đi cùng mình, phải sống trong cảnh ăn bữa nay lo bữa mai, như vậy cũng không vui vẻ gì.”

Chưa kể đến lúc bị tóm về còn thảm hại hơn nhiều.



Hạ Cẩm lợi hại như vậy, còn cô lại ôm theo Cá Chép mới có ba tuổi, không thể mạo hiểm sự an toàn của con trai được.



“Hay là mình cứ gọi hắn ta tới nói chuyện với cậu một chút cho khuây khỏa.”

“Không cần đâu” An Nhiên lần nữa lắc đầu.



“Chúng mình đã li hôn rồi, không thể tùy tiện như trước.”

Ngô Minh Châu thấy nói ngang không được, nói dọc không xong bèn đem đề tài gạt qua một bên, chỉ chỉ vào bát cháo đang tỏa hương nghỉ ngút trên bàn: ‘Ăn đi cho nóng.



Thôi thì chỉ cần Tống Thành †oàn tâm toàn ý yêu cậu, chắc chắn hai người sẽ lại có ngày ở bên nhau.



Quan trọng là cậu có kiên trì đến lúc ấy không?”

Nghe lời này, An Nhiên dường như cảm thấy có gì đó không đúng.



Cô nhíu mày hỏi Minh Chât “Vừa nãy có ai tới nói chuyện với cậu vậy?”

Không phải là Tống Thành tới đấy chứ?

“Anh shipper thôi, cháo gà đấy, ăn nhanh đi”

An Nhiên không còn ngờ vực nữa, nhanh chóng bưng bát lên.



Quả thực, cô đã đói lắm rồi, nhưng đồ ăn vặt Minh Châu mua lại không khiến cô kích thích vị giác.



Bây giờ ngửi thấy hương thơm của cháo gà quá đồi hấp dắn, cô lại sinh ra cảm giác thèm ăn.



Một lát sau, hai tô cháo gà được giải quyết hết sạch.



Tống Thành đứng bên ngoài nhìn vào thấy rất vừa lòng.



Nếu hẳn không đến hôm nay, nhất định cô sẽ ôm cái bụng đói đi ngủ.



An Nhiên đứng lên thu lại bát, nói: “Mình đi rửa bát”

“Ấy không cần” Ngô Minh Châu giật bản mình, vội vã can ngăn: “Không cần đâu.



Mai mình rửa, giờ muộn rồi.



Cậu mau nằm nghỉ đi”

Tống Thành còn ở bên ngoài, nếu An Nhiên mà nhìn thấy hẳn, nhất định sẽ biết là Minh Châu tiếp tay cho giặc!

An Nhiên gật đầu: “Vậy mình đi đánh răng rồi ngủ một giấc đây: “Đừng, để mai thức dậy, đẳng nào cũng phải đánh răng một thể”

“Sâu lười!” Anh Nhiên bật cười.



“Mình không muốn bị sâu răng giống cậu đâu.”

Đến nước này thì Minh Châu hết lí do để ngăn cản An Nhiên ra khỏi phòng!

Cô vừa bước vào phòng khách đã cảm thấy có gì đó khác lạ, giống như bầu không khí bỗng nhiên thay đổi.




Một mùi hương ấm áp quen thuộc lớn vởn đâu đó chạm nhẹ vào chóp mũi, khiến cô giật mình, dừng chân bước, nhìn quanh quất như đang tìm kiếm cái gì.



Căn phòng tĩnh lặng, chỉ có ánh đèn hắt xuống từ trần nhà rất dịu dàng, chiếu sáng một nửa căn phòng, nửa còn lại hướng ra ngoài ban công thì chìm trong bóng đêm tĩnh mịch.



An Nhiên đứng ngẩn ra một lúc, tự bảo mình räng có lẽ trực giác lần này đã lâm lẫn, cô bèn nhấc chân đi vào nhà tầm, trong lòng dâng lên cảm giác mất mát tiếc nuối âm i.



Ngô Minh Châu cũng vội vàng ăn xong, thu dọn sạch sẽ khay bát rồi trở về phòng mình thay quần áo, lại bỏ thêm mấy thứ lặt vào vào túi xách Cô định bỏ của chạy lấy người, ném nhà cho đôi uyên ương số khổ này tạm dùng, Tống Thành cao cao tại thượng, vì An Nhiên mà biển thành cái dạng gì… Nhỏ bé, bất lực, có phần hèn mọn..



Ngô Minh Châu ngồi chơi cũng được đại công tử nhà họ Tống đến đưa cháo tận miệng, cho nên ăn của người ta rồi thì phải tính cách trả lại công ơn, nếu không rất khó sống.



‘Vừa xách túi ra khỏi phòng, cô liếc mắt một cái nhìn thấy Tống Thành đang cúi người dựa vào ban công.



Hắn đang hút thuốc, nếu không phải vì Minh Châu đã biết trước thì sẽ không thể nào phát hiện được đốm lửa lập lòe bé xíu kia.



Hừm, đàn ông hút thuốc đúng là có hương vị rất quyến rũ mà! Cô nhón chân chạy lại, gõ nhẹ lên cửa kính, sau đó làm kí hiệu chúc may mắn.



Cuối cùng là cả người nhanh như gió cuốn, chạy mất hút.



Tống Thành mỉm cười, rút điện thoại gọi cho người đứng canh gác dưới nhà: “Ngô Minh Châu muốn đi chỗ nào thì đưa cô ấy đi cẩn thận”

Cấp dưới nhận được điện thoại, không khỏi cảm khái một câu trong lòng.



Tổng tài lợi hại, chỉ cần dùng hai bát cháo gà mà đá được người ta ra khỏi cửa trong chớp mắt, hiệu suất làm việc còn nhanh hơn cả con sói âm mưu gửi chân trong nhà dê con nữa.



Điện thoại vừa cúp, An Nhiên đã từ nhà tắm bước ra, trên tay còn cầm theo một cái khăn mặt trắng xốp, vừa đi vừa nâng khăn che một cái ngáp rất đáng yêu.



Tống Thành cười cười, chờ đến khi cánh cửa phòng ngủ của cô khép lại, hẳn mới đi vào nhà tâm rửa mặt.





Rõ ràng là xâm nhập nhà người khác mà hắn vần giữ dáng vẻ điềm nhiên, ung dung như thể đang ở chính nhà mình.



Ánh mắt hẳn lướt qua phòng tắm một lượt, lập tức nhận ra đâu là bàn chải An Nhiên vừa dùng, đâu là cốc, đâu là khăn của cô.



Tất cả đều mang hương vị riêng biệt mà chỉ hẳn mới nhận ra được.



Đoán chừng giờ này An Nhiên đã ngủ, Tống Thành mới bước vào phòng.



Hắn cúi người, một tay chống sát bên gáy cô, tham lam nhìn khuôn mặt yêu thương thân thuộc.



An Nhiên mặc một cái áo phông đơn giản đi ngủ, da thịt mềm mại trằng ngần giấu trong cái chăn mỏng Tống Thành ngắm nghía một lúc, nhịn không nổi, lại muốn cúi xuống hôn một chút.




Hôn tới hôn lui, cuối cùng thành hôn đến mức áo quần người ta cũng xộc xệch luôn.



“Hưm..” An Nhiên bị vầy vò thì giật mình, hai mắt mở choàng ra.



Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của hắn, cô lại yên tâm nhắm mắt, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười Tìm Tống Thành đập lỡ một nhịp, hẳn tưởng cô thức giấc, khẽ nói: “Xin lỗi, anh làm em tỉnh rồi?”

Nhưng An Nhiên không tỉnh, chỉ là bỗng dưng nằm chặt lấy tay hắn, sau đó dụi đầu vào hõm vai hẳn một chút, sau đó lại chìm sâu vào giấc ngủ.



Chắc là cô vẫn nghĩ mình đang nắm mơ.



Mơ thấy hắn nên mới mỉm cười làm nũng.



Thật ngọt ngào biết bao!.



truyện xuyên nhanh

Tống Thành nhẹ nhàng như một con báo trườn vào trong chăn, duỗi người nằm xuống bên cạnh An Nhiên, ôm chặt cô vào trong lòng mình.



Khoảnh khắc hơi ấm của cô trở lại trong tay hắn, trái tim có một tiếng nổ mạnh, giống như bên trong có một mạch nước ngầm nóng rực từ sâu trong lòng đất bản vọt lên, bọt nước hân hoan văng tứ tung vì hạnh phúc.



‘Yêu… thật sự rất yêu… Người con gái này, chỉ cần cô xuất hiện, bóng tối ám đạm trong đời hắn bỗng dưng bị quét đi sạch sẽ giống như đêm đen gặp phải ánh bình minh tinh khôi.



“Vợ… anh đã hòa giải với bố.



Ngày em về làm dâu nhà họ Tống không còn xa nữa, em nhất định phải kiên trì đợi anh”

Không còn chút hoài nghi nào nữa, chắc chắc duyên phận giữa hẳn và cô là vĩnh viễn.



Nguyễn An Nhiên được sinh ra trên đời là để dành cho.



Tống Thành hẳn.



Và hắn cũng đến với thế giới này để yêu cô.



Đêm ngày càng yên tĩnh, hai người cứ thế nằm trong hơi ấm của nhau, quấn chặt không rời Tống Thành không mong cầu điều gì nữa, chỉ cần ôm cô trong tay, hắn có thể yên tâm ngủ ngon.



Ngô Minh Châu được lái xe tận tình đưa tới bệnh viện.



Cô không dám làm phiền bố mẹ nên đành quay lại chỗ của Diệp Phong.



Anh vẫn còn chưa ngủ, thấy cô tới, lập tức hiểu ngay vấn đề.



“Tình hình cụ thể thế nào?” Diệp Phong hỏi Ân Lãm mà chỉ nhận được một câu “Không rõ lắm”, anh sốt ruột, chỉ còn cách hỏi Minh Châu xem có manh mối gì không.



Cô ném túi xách xuống ghế, ném luôn áo khoác xuống, rót một cốc nước tu ừng ực, sau đó mới nói: ống Thành phải chịu áp lực từ gia đình cho nên phải li hôn.



Nhưng mà hai người vẫn yêu nhau lắm, hắn nhất định không chịu buông tay.



Hừ, người nhà hẳn cũng thật là tàn nhắn!”

“Loại áp lực gì mà khiến cho tổng tài phải chịu nhượng bộ?” Diệp Phong lẩm bẩm, chắc chắn đã xảy ra chuyện rất lớn.



Với tính cách quyết tuyệt của Tống Thành, chắc chắn hắn không thể lui bước, trừ phí là chuyện liên quan đến tính mạng sống chết của ai đó.



“Ngủ đi, mai lại nói tiếp”

Diệp Phong nhúc nhích chừa ra một khoảng trên giường bệnh, võ vỗ tay ý gọi Minh Châu tới năm.



Cô đỏ cả mặt, nói: “Em ngủ sofa được rồi”

“Em sợ à?” Khóe môi Diệp Phong khế nhếch lên, rất gợi đòn!

“Bổn cung mà phải sợ tên què nhà ngươi à?”

Quả nhiên Minh Châu trúng chiêu, trợn mắt mắng, lại hùng hùng hổ hổ đá giày, chui vào trong chăn.



Ôm được người trong tay, Diệp Phong vô cùng sung sướng.





Anh xoa xoa khuôn mặt cô, làm cho cô chịu không nổi mà giấu mặt vào lồng ngực anh.



Diệp Phong cười, nói: “Rùa ngốc, chờ chân anh khỏi, chúng ta đính hôn đi”

“Lỡ không khỏi thì sao?”

“Thì thôi.” Diệp Phong cũng không có gì là bất ngờ, giống như đã tính toán sẵn trong đầu từ trước.



“Anh không muốn em chịu khổ”

Nghe anh nói thế, Minh Châu ngước lên nhìn anh một lúc, thấy đối phương vẫn giữ vẻ mặt nghiêm chỉnh, cô mới nói: “Thực ra anh đã quen thói sống phong lưu, bây giờ muốn tìm một cô gái bình thường để kết hôn.



Nhưng em thì khác, em muốn có một tình yêu thật rực rỡ, tràn đầy niềm tin và hi vọng, giống như pháo hoa đêm giao thừa.



Cho nên mục đích của chúng ta không giống nhau.



Hiện tại em không muốn đính hôn”

Diệp Phong gật đầu nhưng trong lòng vẫn đau đớn, cảm giác mất mát dâng lên không ngừng.



“Anh biết, anh không thể ép buộc em theo ý mình.



Em muốn cái gì cứ nói ra, anh sẽ chiều ý em.



Dù sao anh cũng muốn ở bên cạnh em, dĩ nhiên kết hôn là tuyệt nhất, nhưng nếu em không thích cũng không sao.



Chúng ta ở cạnh nhau là được rồi”

Minh Châu nghĩ nghĩ một lát, sau đó hạ một câu “Vậy hẹn hò yêu đương trước đã.



Nếu em thấy hài lòng, sẽ cho anh tiến thêm bước nữa”

Diệp Phong không nhịn được mà toét miệng cười, khuôn mặt lãng tử quyến rũ chết người.



Anh nâng bàn tay lên, ngón cái đặt trên môi cô, miết nhẹ, ánh mắt nóng rực khác thường: ‘Yêu đương… thì phải hôn”“

Nói xong, lập tức sáp lại gần, đến khi chỉ còn cách nhau một hơi thở nhẹ, anh mới dừng lại, có ý chờ đợi xem cô có bài xích mình không.



Ngô Minh Châu không phải chưa từng quen bạn trai, trong lòng chỉ đắn đo một giây, sau đó đưa tay vòng lên cổ Diệp Phong, hôn lại anh.



Đô bên dây dưa quấn quýt rất lâu.



Diệp Phong rất hài lòng về biểu hiện này của cô.



Là một tay lão luyện, anh hiểu rõ rằng muốn yêu đương lâu dài đi đến hôn nhân, chắc chắn ngoài việc hai người hợp nhau về tính cách, quan điểm thì việc chăn gối hòa hợp là vô cùng căn thiết.



Ngô Minh Châu tuy có tính háo sắc, ngoài miệng hay nói linh tỉnh nhưng lại không phải người hành xử tùy tiện.



Hai người hôn rất lâu, đến bước cuối cùng đột nhiên lại im bặt.



Trong lòng cả hai đều hiểu nhau rất rõ…

Rạng sáng, An Nhiên thức giấc, lần mò muốn xuống giường.



“Đi đâu?” Bàn tay to lớn của Tống Thành ôm cô trở về, nhân tiện sờ soạng một chút mềm mại.



Cô nhăm tịt mắt mũi, rì rầm: “Em khát…”

“Ừm, chờ một lát, anh lấy cho em…” Hắn ngồi dậy, vươn tay bật đèn ngủ, đi ra ngoài lấy cốc nước ấm cho cô.



An Nhiên ngồi trong chăn, hai mắt vẫn nhắm nghiền, được hẳn dâng nước đến tận miệng.



Cô uống xong một ngụm, đến ngụm thứ hai bồng dưng cảm thấy có gì không đúng.



Cô đã li hôn, đang ở nhà Minh Châu, lấy đâu ra đàn ông phục vụ nước nôi như vậy?

Cô mở trừng mắt, thấy khuôn mặt Tống Thành đang ngái ngủ thì kinh hãi, ngụm nước trong miệng không kìm được mà phun thẳng vào mặt hẳn.



Hai giây sau…

Tống Thành ôm chăn mỏng, bị đuổi ra khỏi phòng!