Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài

Chương 57: Mau cứu con trai em




Buổi chiều trời đẹp, toàn bộ nhóm giáo viên ở khu nội trú đồng loạt rủ nhau đi ra vườn làm cỏ và thu hoạch rau quả. Vì trường nội trú muốn hướng dẫn học sinh cách lao động và sống hòa hợp với thiên nhiên nên quanh trường trồng rất nhiều các loại cây khác nhau, cây cho hoa, cây cho trái. Thậm chí, sau trường còn có một hồ nước trồng rất nhiều hoa sen và hoa súng. Xen kẽ với đó là bèo hoa dâu xanh mát.



Lúc nhóm giáo viên đi làm cỏ, mấy đứa nhỏ cũng hào hứng xách rổ, đội mũ đi theo cô. Chúng bàn tán, cười đùa ầm ï. Đứa nào.



cũng háo hức, muốn được tự tay hái những rau quả để cho nhà bếp chế biến thành bữa tối Trong lúc đó, Cá Chép vẫn ngủ say trên giường. Các cô giáo thấy nó ngủ dữ quá nên cũng không gọi, thế là Cá Chép nhằm mắt làm một giấc say sưa, đến khi nó bị một cơn sóng khổng lồ ụp thẳng vào người mới tỉnh dậy.



Cá Chép vội mở choàng mắt, chới với tưởng mình lại rơi vào ác mộng như lúc trước.



Nước.



Khắp nơi là nước.



Nó kinh hãi vùng vấy, tay chân bé xíu quạt liên tục để ngoi lên cao hơn.



“Nhìn kìa, nó tỉnh ngủ rồi!” Tiếng ai đó trên bờ hét lên. Theo sau là một tràng xôn xao.



Cá Chép nhận ra người vừa hét là Đại Nhân – một anh lớn học ở Lớp Lá. Đại Nhân là đứa trẻ to cao hơn hẳn chúng bạn, vốn dĩ đã phải vào lớp Một từ năm ngoái nhưng không trường nào chịu nhận. Mẹ Đại Nhân thương con, thấy nó khóc đòi quay lại trường mẫu giáo thì đồng ý cho nó đi học muộn một năm. Thế là ở trường Nẵng Mai này, nó là đại ca chuyên cầm đầu đám nhỏ.



“Nó có chết không anh Nhân?” Một tiếng non nớt khác vang lên. Đó là Tí = đệ tử ruột của Đại Nhân. Hễ đại ca đi đâu, Tí sẽ lót tót theo sau nó. Như hôm nay, Đại Nhân nói muốn vứt Tống Khởi Minh xuống hồ, Tí cũng te tởn làm theo.





Từ khi Tống Khởi Minh vào trường này, Đại Nhân đã ngứa mắt nó lắm rồi. Lần đầu mới gặp, Đại Nhân thấy Tống Khởi Minh trăng trẻo, khôi ngô, nhìn đẹp mắt nên muốn thu phục làm đệ tử dưới trướng như hội thằng Tí. Nhưng không những Tống Khởi Minh không nghe, lại còn nói nếu Đại Nhân muốn làm đàn em của nó thì nó cho phép chứ nó sẽ không làm đàn em của ai hết.



Đại Nhân sống trên đời đã sáu năm, chưa từng gặp qua người nào dám trắng trợn từ chối yêu cầu của mình như vậy. Sau đó, Tống Khởi Minh lại suốt ngày được các cô giáo khen tên thật hay, khiến cho Đại Nhân như bị chọc giận. Lúc trước ai nghe tên nó cũng xuýt xoa mẹ nó thật khéo đặt tên: “Mời Đại Nhân lên bảng”



“Đại Nhân, ăn cơm thôi.”



“Đại Nhân thật giỏi.”



Nghe có khác gì mấy ông quan oai phong trên phim đâu cơ chứ!



Thế mà trời đã sinh Đại Nhân, lại còn sinh ra Tống Khởi Minh. Thằng nhóc ba tuổi này đã giành mất ánh hào quang “tên hay” của nó, làm nó bị hạ bệ, tức muốn chết!



Cho nên nó muốn dạy cho thằng nhóc này một bài học, để xem nó có khóc lóc chạy đến xin được tha hay không.



“Tống Khởi Minh bị đám đàn anh vứt xuống hồ, sau khi quẫy đạp một hồi thì đuối sức. Nó không mở miệng ra kêu cứu được vì cứ há miệng ra là nước hồ xộc vào, cay xè cả mắt lẫn mũi. Hồ nước mênh mông, sâu thăm.



thẩm, không giống bồn tắm. Nó nhìn thấy xung quanh toàn nước đen thì hoảng sợ vô cùng, trong đầu lộn xộn bao nhiêu thứ, quấy đạp một hồi cuối cùng đành bỏ cuộc.



“Đại ca ơi, nó không giấy nữa” Tí hốt hoảng tóm lấy tay Đại Nhân lôi kéo. Phía xa, Bon – “cánh tay trái” được Đại Nhân cắt cử đứng canh giáo viên từ xa chạy lại, kêu âm lên: “Anh ơi, đến giờ ăn chiều Đại Nhân lập tức chạy về phía Bon, hôm nay bữa chiều có bánh su kem và sữa chua mà nó thích. Phải nhanh lên, còn đi xin bánh và sữa của những đứa khác nữa. Thoáng một cái, ven hồ không một bóng người. Cá Chép bị chìm lẫn vào giữa những lá sen tròn xoe như chiếc ô, đứng ở trên không tài nào nhìn thấy được.



Thân thể bé nhỏ, mập mạp của nó trôi nổi dập dờn trong nước, lẫn giữa những chiếc lá xanh biếc và bèo hoa dâu lấm tấm xinh đẹp.



Lạnh.




Khuôn mặt thãng bé tái nhợt, trắng bệch như một xác chết vô hồn. Từ đâu đó tối tăm, tiếng gọi “Mẹ ơi” thảm thiết vang vọng cả không gian.



An Nhiên mở choàng mắt, ngồi bật dậy, hét lớn: “Con ơi!”



Mồ hôi cô túa ra, ướt đẫm lưng áo. Trên trán, những lọn tóc bết lại, mệt mỏi rũ xuống.



Tống Thành bị cô làm giật mình, cũng mở mắt ngồi dậy.



“Mơ thấy ác mộng?”



An Nhiên vẫn chưa hồi thần, ánh mắt mờ mịt nhìn đăm đăm vào khoảng không gian, nơi đầy rẫy những bọt nước đang bao bọc lấy thân thể con trai “Con ơi… Con ơi..” Cô khóc òa, muốn duỗi tay ôm con vào lòng nhưng chỉ là một vùng trống rỗng Tống Thành vội lay người cô, gọi lớn: “An Nhiên! An Nhiên! Tỉnh lại”



Hãn lay mấy cái, An Nhiên mới mở to mắt nhìn lại. Toàn thân cô kích động, vội túm chặt tay áo Tống Thành cầu xin: “Cứu con em với. Nó chết rồi” Nỗi đau đến đứt ruột của một người mẹ khiến cô không kiềm chế được nữa, ngã hẳn vào ngực Tống Thành, hai tay vẫn túm chặt hẳn không buông. “Cầu xin anh, mau cứu con em với.





Nó bị chết đuối rồi”



Tống Thành nghĩ An Nhiên vốn chỉ mơ thấy ác mộng, muốn an ủi cô một lát nhưng An Nhiên không chịu. Cô nhảy khỏi giường, không kịp đi giày, tóc vẫn xõa tung, áo ngủ xộc xệch chạy thẳng ra ngoài.



“Chờ mẹ… Mẹ đến cứu con đây…




Không biết nó ở đâu, cô chỉ biết phải mau đến cứu đứa con đáng thương của cô.



Nó đang rất lạnh và đau đớn. Nó gọi cô rất lâu, rất lâu rồi.



Tống Thành vội vàng chạy theo, hắn túm lấy An Nhiên, lôi cô ngược về phòng.



“Em định đi đâu? Bình tĩnh lại đi. Chỉ là một cơn ác mộng thôi.”



An Nhiên bị người ngăn cản, gấp gáp khóc ầmï: “Không, con em sắp chết rồi. Nó gọi em, em phải đến với nó” Cô giấy giụa kịch liệt, thoát khỏi tay Tống Thành. Sức mạnh của một người mẹ khiến cô khỏe phi thường, làng giằng lại được cánh tay đang bị Tống Thành nắm chặt.



Hắn vội ôm ngang eo cô, cơ bắp siết lại, không để cô giấy được. An Nhiên đấm liên tiếp vào người hẳn, nước mắt rơi ướt cả một bên vai áo Tống Thành: “Mau buông ra! Buông ra! Em phải đi!



Con ơi… Bình An của mẹ ơi…



Tống Thành ném cô xuống giường, tóm lấy áo lót của cô vứt ở cuối giường, trói chặt lại. An Nhiên khóc ầm lên, liên tục cầu xin hẳn mau cứu lấy Nguyễn Bình An. Tống Thành cảm thấy có sự lạ, hắn liền rút điện thoại, định gọi cho Ân Lãm nhưng chợt nhớ ra anh đang ở rất xa. Cuối cùng, hắn bấm số của Diệp Phong = một thủ hạ mà hắn vô cùng tin cậy.



“Anh Thành?” Diệp Phong bắt máy ngay sau hồi chuông đầu tiên.



Tống Thành nói nhanh: “Cậu qua trường xem con trai tôi thế nào. Ngay lập tức.”



“Vâng” Diệp Phong ngắt máy, lập tức đi ngay. Thật may là trường của Tống Khởi Minh ở rất gần đây, đi vài bước chân là tới.




Tống Thành quay sang nói với An Nhiên: “Anh đến trường của con. Em ở nhà cứ bình tĩnh. Thằng bé sẽ không sao đâu. Đừng lo lắng”



Nói xong, hắn cúi xuống chạm môi vào tóc cô để trấn an, sau đó nhanh chóng tìm đến trường mầm non Nắng Mai.



Lúc Diệp Phong đến trường, tất cả giáo viên và học sinh đang quây quần chia nhau quà chiều. Anh đi thẳng tới hỏi thăm Tống Khởi Minh. Giáo viên trả lời là thằng bé vẫn gủ ở phòng. Đột nhiên Cường “bột”



“Cô ơi, không phải ạ. Phòng không có ai”



Chẳng là lúc nãy đi thu hoạch, nó vừa nhặt được một cái vỏ ve sầu, mới chạy vội về phòng đem cất, định để sau này khoe với An An. Lúc nó bước vào, trong phòng ngủ không có người nào. Giường của Khởi Minh lại cạnh giường của nó, chắc chắn không nhìn nhầm được.




“Thế bạn có ở phòng vệ sinh không con?” Giáo viên không cảm thấy sự bất thường nhưng vẫn hỏi.





Cường “bột” lại lắc đầu. Nó cất vỏ ve sầu xong thì chạy vào nhà vệ sinh rửa tay, đâu có thấy ai.



Diệp Phong giật mình, gọi lớn “Có ai nhìn thấy Tống Khởi Minh đâu không?”



Cả đám trẻ thấy một ông chú to cao mặc vest đen lớn tiếng thì sợ chết khiếp. Tất cả đều im thin thít. Đại Nhân rúc đầu sát cây cột, không dám để lộ mặt ra. Diệp Phong liếc mắt nhìn khắp một lượt. Cuối cùng tóm được Tí đang run rẩy nhìn chăm chằm xuống bàn, thái độ rất kì lạ.



Hãn liền đi tới, đứng trước mặt thăng bé, lặp lại câu hỏi: “Cháu có biết Tống Khởi Minh đâu không?”



Tí sợ đến nỗi không dám lắc đầu hay gật đầu. Ông chú này còn dữ hơn cả ba nó nữa.



Nó cứ ngồi im thin thít, khiến Diệp Phong mất kiên nhẫn. Hắn tóm thằng bé lên, dùng một tay nhấc nó khỏi ghế ngồi, giơ nó lên cao, buộc nó phải đối diện với mình. Cả đám Š lên, lần đầu thấy có người bị nhấc cao như: thế. Những ánh mắt chăm chú khiến Tí sợ đến phát khóc. Nó thấy mình sắp bị giết rồi “Biết không?”



“Có..”, nó nhệch mồm ra khóc nhè, “trong hồ..”



Diệp Phong chột dạ, vội quăng thằng nhỏ vào lòng cô giáo gần đó chạy vội ra hồ sen. Hắn đã từng đến trường này theo chỉ thị của Tống Thành rồi nên biết rõ cái hồ ở đâu.



Ánh mắt tinh tường của Diệp Phong quét một lượt, cuối cùng nhìn thấy một thứ màu đỏ tươi lấp ló ở cụm lá phía xa. Hắn vội nhào xuống nước, phăng phăng bơi về phía đó.



Trên bờ, các giáo viên cũng chạy ùa tới, một thầy giáo cũng nhảy xuống hồ, giúp tìm kiếm.



Diệp Phong gạt đám lá sen lòa xòa, bơi tới gân mảnh vải đỏ tươi kia, trong lồng ngực đè ép những tiếng tim đập thình thịch.



Cầu trời phù hộ cho thằng bét Diệp Phong tiến lại gần, tóm được mảnh vải đỏ. Đó là cái áo phông trẻ em. Anh kéo mạnh về phía mình, lôi theo một thân hình bé xíu, mũm mĩm. Lớp da của đứa trẻ bị ngâm nước lâu, trắng bệch đến chói mắt.



Thầy giáo kia cũng bơi tới gần tới nơi, vừa nhìn đã thốt lên: “Tống Khởi Minh!”



Tiếng của thầy không lớn nhưng đủ để làm tất cả mọi người trên bờ kinh hãi. Đúng là thằng bé ở trong hồ sen!