Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài

Chương 64: Đồng minh




Hoàng Phương nghe con gái nói xong, không nhịn nổi mà ngã ra ghế bật cười.



“Con nói thật đấy chứ?”



Vũ Như cũng cười tươi như hoa: “Thật mà mẹ. Lúc bác sĩ nói, chính tai Vũ Như nghe thấy rất rõ ràng. Bà ấy bảo An Nhiên bị nhiễm lạnh quá nặng nên gần như không thể có con, còn khuyên anh Thành đưa đi khám đông y nữa. Thế tức là bà ấy cũng bó tay rồi”



Hoàng Phương nhíu mày: “Nhiễm lạnh thế nào mà lại thành ra như vậy? Phải chăng lúc sinh đẻ không kiêng cữ được?”



Thấy mẹ đoán già đoán non một hồi, Vũ Như cười nói “Không phải. Là do lần trước bị anh.



Thành ném vào hồ nuôi cá sấu nên bị cảm.



Lần đó mẹ cũng biết mà. Chiều nay lại dầm mưa một trận, còn bị anh Thành đánh ngã xuống vũng nước. Chắc chẩn bệnh tình càng xấu đi”



Vũ Như không dám hé răng kể cho mẹ nghe “chiến tích” của mình và Hồng Ngọc.



Nếu không “nhờ ơn” Hồng Ngọc nghĩ ra cách xát nước đá lên người thì bệnh của An Nhiên không biến chuyển nặng đến thế.



“Tốt rồi! Ông trời giúp chúng ta” Hoàng Phương thở phào nhẹ nhõm. “Bây giờ chỉ còn một việc là nhanh chóng xử lý con rể nữa thôi. Chờ đến khi cháu trai của me ra đời đá bay thằng oắt con hoang kia, mọi việc coi như xong xuôi.”





Nhìn Hoàng Phương hồ hởi tính kế, trong lòng Vũ Như cũng yên tâm hơn phần nào.



Thế nhưng, vẫn còn một mối lo canh cánh trong lòng cô. Vốn dĩ cô không muốn nói ra sự thực này vì sẽ bại lộ việc mình giả mạo nhưng càng để lâu càng nguy hiểm. Chỉ bằng nhờ mẹ tính giúp cho luôn.



Thế là cô đem thân thế của Cá Chép nói ra, kể lại chuyện An Nhiên bị cưỡng hiếp năm đó, rồi chuyện Tống Thành báo ơn nhầm cho mình ra sao.



Hoàng Phương nghe đến đâu, mắt trợn †o đến đấy, “Vậy là… đứa trẻ mà mẹ bắt nó phá lúc đó… lại chính là con ruột của Tống Thành?



Thăng nhãi đó thực sự là mang huyết thống của họ Tống?”



“Dạ..” Vũ Như lí nhí đáp. “Lúc đó vì hoang mang quá nên con không dám nói ra với ai”



Hoàng Phương cảm thấy con gái mình đúng là không phải loại ngu ngốc, chí ít cũng biết mở miệng, ngậm miệng đúng lúc. Bà nhấp một ngụm trà, trầm ngâm suy nghĩ.



Sau đó, bà nói: “Con chắc chắn khi đó An Nhiên thực sự không biết danh tính kẻ kia?”



“Nó mà biết thì mẹ nghĩ nó chịu ở lại biệt thự hay sao?” Vũ Như lên giọng. “Hay con nói cho nó biết sự thật để nó càng thêm căm hận, quyết tâm bỏ trốn. Con đỡ phải mất công ra tay.”



Vừa nghe thế, hai mắt Hoàng Phương đã sáng quắc lên: “Không được! Tuyệt đối không được để lộ ra kẻo mất cả chì lẫn chài!”



Thấy con gái vẫn chưa rõ ràng lắm, bà mới giảng giải: “Chuyện nhầm lẫn này thần không biết, quỷ không hay, chỉ duy nhất có một mình con biết. Cứ tin rằng lúc đó con thực sự là nạn nhân đi, cũng đâu có thiệt thòi gì. Còn thứ ‘sản phẩn kia chỉ cần nghĩ cách thanh lí gọn gàng để diệt trừ hậu họa, tất cả lại quay về vạch xuất phát như nhau thôi.”



Suy nghĩ của Hoàng Phương giống hệt con gái, cả hai đều đem đứa bé ba tuổi kia đặt vào hồng tâm để chuẩn bị phóng những mũi phi tiêu hủy hoại nó. Chỉ cần làm cho nó biến mất, sự thực kia sẽ vĩnh viễn không bao giờ bị phơi bày.




Nguyễn Vũ Như nói ra được bí mật to lớn cất trong đáy lòng bao lâu nay thì vô cùng nhẹ nhõm, đêm đó quyết định ngủ lại nhà mẹ đẻ chứ không về biệt thự nữa.



Sáng hôm sau, cô tranh thủ đi mua sắm, sẵn tiện qua cửa hàng bán đồ chơi người lớn thì dạo bước vào ngắm nghía mấy thứ đồ mới nhập khẩu. Ở nơi cô đơn kia lâu ngày, Vũ Như cảm thấy bên dưới của mình như đã đóng mạng nhện dày đặc rồi. Đàn ông trong biệt thự đều là một lũ cấm dục, không biết hưởng thụ lạc thú nhân gian.



Nhân viên bán hàng thấy Vũ Như có vẻ sành sỏi, liền đi tới giới thiệu một vài món đồ chơi đắt khách.



“Người đẹp, chị xem thứ này đi” Cô giơ ra một cái máy được thiết kế dạng cầm tay tình tròn, xung quanh trục giữa gắn một loạt miếng nhựa mềm hình lưỡi giả. Khi bật công tắc, trục giữa quay tròn làm tất cả tám miếng nhựa chuyển động hệt như cánh quạt nhưng theo chiều của một cái bánh xe nước, thậm chí còn có thể điều chỉnh tốc độ tùy ý. “Rất nhiều phụ nữ dùng thử và yêu thích đó. Có cái này rồi, đảm bảo lưỡi của đàn ông cũng chẳng xi nhê đâu”



Vũ Như cảm thấy thích thú, liền chọn một chiếc màu đỏ tươi bỏ vào giỏ cùng mấy thứ linh tinh khác, trong lòng háo hức mang về dùng thử: Cô vừa định rút ví ra thanh toán thì đột nhiên một chiếc thẻ của người đãng sau đã đưa ra trước: “Tính vào thẻ của tôi”



Vũ Như ngoái đầu nhìn lại, ai muốn làm quen với cô sao?



“Cấn Hạo Ninh?”





Cô giật mình nhìn người đàn ông vừa xuất hiện. Gã vẫn đẹp trai, phong độ như ngày nào, dáng vẻ bảnh bao trong bộ vest màu kem đắt tiền khiến cả Vũ Như lẫn cô bé nhân viên đều say sưa nhìn không chớp mắt Cấn Hạo Ninh nhếch môi cười: “Đã lâu không gặp, em yêu. Nghe nói giờ em đã là vợ người ta”



Gã dùng hai ngón tay kẹp tấm thẻ cứng chìa ra cho nhân viên, dáng điệu vừa ngạo mạn vừa có nét mỉa mai Vũ Như. Làm vợ người ta mà phải một mình đi mua mấy thứ đồ chơi này, xem ra hôn nhân cũng chẳng dễ dàng gì.



Vũ Như không để ý thái độ châm biếm của gã, cô lắc lư thân mình, khẽ tựa vào quầy tính tiền, ánh mắt lúng liếng nhìn gã: “Nào có. Văn chăn đơn gối chiếc đấy thôi”




Nụ cười của Cấn Hạo Ninh dần dần trở nên thiếu đứng đắn. Gã tựa một tay vào thành quầy, ghé sát vành tai cô thì thầm: “Anh cũng vậy.”



Vũ Như liếc gã một cái rồi quay đi. Cấn Hạo Ninh bỏ cái thẻ vào ví, xách theo túi đồ chơi của Vũ Như, nhanh nhẹn đi theo.



“Ở đâu?” Cô hỏi mà chẳng thèm liếc mắt lại. Nhưng Cấn Hạo Ninh đón ý rất nhanh: “Nhà anh. Gần đây thôi”



Cấn Hạo Ninh có tới vài cái nhà, Vũ Như chẳng hơi đâu quan tâm, cứ thế lên xe để gã đưa đi.



Vốn là công tử nhà giàu phong lưu, nhà của Cấn Hạo Ninh cũng được bài trí theo phong cách thời thượng y như trang phục trên người gã. Cửa nhà còn chưa kịp khép lại, quần áo trên người Vũ Như đã rơi rụng không còn một mảnh.



“Hạo Ninh… a, Hạo Ninh..” Cô rên rỉ, từng tế bào cũng run rẩy theo khoái cảm đang ồ ạt ào tới như thác lũ. “Đúng rồi, nơi đó..” Hai bàn tay nắm chặt mái tóc được vuốt keo bóng lộn của gã áp chặt vào da thịt mình.



Trong số những người tình của mình, Vũ Như ưng ý Cấn Hạo Ninh nhất. Gã luôn biết cách chiều chuộng đúng kiểu cô thích, tôn sùng từng ngón chân của cô, khiến cô nghiêng ngả vài lần trước khi chính thức lâm trận.



Cả hai lăn lộn từ ngoài cửa vào đến phòng khách, Vũ Như không khác gì một con ngựa cái được tháo cương, cứ thế lồng lên không thể kiểm soát.



“Em yêu..” Cấn Hạo Ninh hổn hển áp chế cô. “Đến lượt em”



Bàn tay nhỏ nhắn như tay con gái của gã quấn lấy mái tóc Vũ Như, giữ chặt lấy đầu cô, tùy ý phóng túng. Vũ Như cũng là tay chơi có hạng, không nề hà gì nuốt chửng Cấn Hạo Ninh, khiến gã ngây ngất vì kĩ thuật của mình.



‘Gã tóm lấy thân hình như rẳn nước của cô, thỏa sức tung hoành, không quên mỉa mai: “Em lấy chồng hay là đi tu? Đói khát đến mức này, e là ép khô anh cũng không đủ mất”




Vũ Như đang rong ruổi theo nhịp điệu của riêng mình, nghe gã nhắc tới nỗi đau riêng tư thì cay cú đáp: “Em đi hành xác. Con mẹ nó, thằng chồng hụt của em nó là thái giám!”



Cấn Hạo Ninh phụt cười ha ha, có quá nhiều thông tin trong một câu, gã không kịp.



tiêu hóa hết. Gã vỗ bôm bốp vào vòng ba nảy nở của Vũ Như, tò mò moi chuyện: “Được, kể anh nghe về lão thái giám của em đi. Chuyện Tống Thành tuyệt vời như thế nào ở trên giường thì anh nghe phụ nữ rỉ tai nhau nhiều rồi, còn chuyện hắn biến thành thái giám thì chưa từng đâu.”



Vũ Như cắn môi không đáp, cô cảm thấy bản thân sắp đến giới hạn rồi. Đã lâu không có hơi đàn ông, phải để chính mình thoải mái cái đã. Cấn Hạo Ninh biết rõ từng phản ứng của cơ thể cô, gã cũng phối hợp để cô thăng hoa một lần, tiếng hét vang vọng cả căn nhà vắng lặng, Vũ Như nằm phịch xuống, thở hổn hển.



Cô gác một chân lên thành ghế, ngón tay vẫy vẫy ra hiệu cho Cấn Hạo Ninh chồm tới dọn dẹp sạch sẽ cho mình. Cấn Hạo Ninh cũng chiều chuộng mà phục vụ. Vũ Như lim dim mắt tận hưởng một hồi lâu, mãi sau mới lên tiếng: “Con em gái của em trở về rồi. Nó cướp chồng của em. Giờ em như người thừa trong cái nhà đấy. Ngày nào cũng phải nhìn chúng nó ân ân ái ái. Mẹ nó khốn nạn!”




“Tội nghiệp em yêu “Cố Hạo Ninh dụi dụi vào bắp đùi cô dỗ dành. “Nguyễn An Nhiên không phải loại tầm thường nhỉ?”





Vũ Như hừ mũi: “Anh nghe danh nó rồi cơ à? Sao mà công tử nhà họ Cấn lại biết đến cô em gái khốn nạn của em thế?”



Cấn Hạo Ninh cười to: “Anh không biết.



Nhưng anh trai của anh lại biết rất rõ đấy”



Thì ra Cấn Hạo Ninh còn có một anh trai là người của giới giang hồ, tên là Cấn Trần Ninh. Hắn ta đang muốn mở rộng địa bàn làm ăn, đồng thời tranh thủ sự ủng hộ của Hoàng Kiên nên có điều tra chuyện riêng của vị cục phó này rất kĩ càng.



“Vậy là anh trai anh muốn đem An Nhiên làm quà ra mắt cho Hoàng Kiên à?”



Cấn Hạo Ninh khinh bỉ cao giọng: “Quà ra mắt? Nói sai rồi. Phải nói là con tin thì đúng hơn”



Anh trai gã là loại người máu lạnh vô tình, chỉ có chiêu dụ người về dưới trướng chứ không có chuyện để người khác cưỡi lên đầu đâu.



Vũ Như cười khanh khách trước thái độ cưồng anh trai của tình nhân, cô gãi nhẹ vào eo hẳn: “Em muốn gặp anh trai của anh có được không?”



Cấn Hạo Ninh nheo mắt: “Để làm gì? Em không phải gu của anh ấy đâu. Đừng mơ tưởng!”



Vũ Như nhéo một phát vào cái eo săn chắc của Cấn Hạo Ninh, lườm gã: “Em thèm vào! Người ta muốn giúp một tay thôi, biệt thự của Tống Thành trông vậy thôi chứ người lạ vào thì hơi khó đấy. Hơn nữa, chiều qua con nhãi kia bỏ trốn không thành, anh ta lại càng thắt chặt an ninh hơn.



Dù sao em cũng sống ở đó. Có tay trong vẫn tiện hơn chứ”



Cấn Hạo Ninh nghĩ một lát, liền gật đầu: “Cũng có lí” Gã nhào tới đè ngửa Vũ Như ra, hơi nóng rừng rực lại bốc lên đến đỉnh đầu. “Chờ anh ăn no đã, sau đó đưa em đến gặp anh trai.”



Nguyễn Vũ Như cảm thấy cơ hội hất cẳng An Nhiên đã tới rồi, tâm tình cũng vui vẻ hẳn, để mặc cho Cấn Hạo Ninh lăn lộn đến rã rời. Trong đầu cô lúc này chỉ còn mỗi cái tên Cấn Trần Ninh – đại ca của thế giới ngầm, nắm trùm cả một vùng phía nam thành phố và những tỉnh lân cận.



Không cần biết là thần thánh phương nào, chỉ cần nhấc được An Nhiên đi là cô sẵn sàng kết làm đồng minh.