Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài

Chương 90




Tống Thành quay người lấy cặp tài liệu từ trong cốp xe ra. Chợt mắt hẳn chú ý tới một thứ xinh đẹp đang nãm trong cốp. Bao nhiêu bực dọc của hắn lại vơi đi một phần.



Cẩn thận đem thứ đó cất vào cặp, sau đó hẳn mới đóng cốp xe, đi thẳng vào nhà.



Lúc đi ngang qua An Nhiên, hẳn liếc nhìn cô một cái, vừa đúng lúc cô cũng ngẩng lên.



Bắt được ánh mắt lạnh lẽo của Tống Thành, cô bất giác run rẩy, nghĩ liệu hẳn có bực quá mà tát cô một cái như lần trước hay không.



Dẫu biết là lần nào đấu với hắn cũng bị thua, nhưng cô không cách nào kiềm chế. Hễ hắn xuất hiện, cơ thể cô tự động phản ứng, máu huyết trong người bị kích động cũng rần rật chảy theo.



Thái độ sợ hãi vẫn cố làm ra cứng cỏi của An Nhiên khiến Tống Thành nghĩ đến một cảnh phim tài liệu hắn từng xem. Con mèo nhỏ đi lạc, bị đàn chó quây lại. Nó run lẩy bẩy, uốn cong lưng, xù hết đám lông để làm mình trông to hơn. Hai mắt tròn xoe trợn lên, không dám chớp mắt. Liên tưởng ấy khiến tâm tình hắn nguội bớt, không chấp nhặt cùng cô nữa. Hắn mà còn dọa thêm, chẳng khác nào tự coi mình là chó!



Tống Thành về phòng trước, An Nhiên chờ một lát cũng nối bước theo sau. Cô không muốn đứng nghe Vũ Như lải nhải về mức độ đắt tiền của bó hoa, lại càng không có nhu cầu nghe chị ta ca ngợi đức ông chồng “hụt” dịu dàng, tử tế Vũ Như sau khi chứng kiến cảnh Tống Thanh giương cung bạt kiếm với An Nhiên đến nỗi hắn phải tức giận rời đi mà trong lòng như chảy ra mật ngọt. Người đàn ông của cô hôm nay tặng hoa cho cô, lại còn hắt hủi đứa con gái kia, khiến cô một phen thoải mái.





Vũ Như ôm hoa về phòng, chọn một góc thật đẹp rồi bày biện. Hồng Ngọc thấy cô chủ tâm tình vui vẻ mang theo bó hoa lớn liền lon ton chạy tới, luôn miệng xuýt xoa: “Ai mà chơi sang dữ vậy? Hoa này chắc chắn rất đắt tiền!”



Vũ Như bày hoa xong, liền cầm ruy băng lên xem. Mặt sau ruy băng có ghi rõ tên cửa hàng cùng thông tin liên lạc. Cô mở điện thoại, thử tìm kiếm một chút.



Đúng là cửa hàng hoa nổi tiếng đắt đỏ thật. Vừa mới gõ tên đã hiện đầy đủ trang chủ long lanh rực rỡ. Hồng Ngọc thấy Vũ Như lướt lướt tìm sản phẩm, cũng tò mò ghé đầu lại.



“Đây rồi. Hồng nhung nhập khẩu từ Pháp. Không bán lẻ mà chỉ bán theo bó lớn, từ hai mươi bông, năm mươi bông, lớn nhất là bó chín mươi chín bông” Vũ Như kiêu ngạo đọc to lời quảng cáo. “Đây là bó chín mươi chín bông, tượng trưng cho tình yêu sâu đậm và lãng mạn. Xem ra kiên nhãn của mình đã được đền đáp rồi”



Thoạt đầu cô còn không dám hi vọng gì, còn nghĩ Tống Thành muốn tặng cho An Nhiên nên mặt dày giành trước. Không ngờ hẳn thực sự lại không ý kiến gì khi cô nhận lấy bó hoa. Với bản tính lạnh lùng, thâm trâm của hẳn, đây chẳng phải là ngầm đồng ý thì là gi?!



Vũ Như hoan hỉ ngồi vào bàn trang điểm.



Lát nữa xuống ăn cơm, cô phải chọn một bộ váy khác thích hợp. Biết đâu hôm nay Tống Thành thực sự có hứng, cô tranh thủ quyến rũ hắn một chút lại được việc như ý.



Chưa đầy năm phút sau, tóc Vũ Như còn chưa chải xong đã thấy tiếng Hồng Ngọc lẩm bẩm: “Sao lại có chín mươi tám bông? Chẳng phải trên trang bán hàng nói là chín mươi chín sao?”




Chiếc lược trên tay Vũ Như lập tức hạ xuống. Cô nhíu đôi lông mày sắc sảo lại, ném một tia khó chịu về phía Hồng Ngọc: “Mắt mũi thế nào mà lại đếm thành chín mươi tám?”



Hồng Ngọc bị mảng oan, vội thanh minh: “Cô chủ, tôi đếm đi đếm lại hai lần rồi Không thể nhầm được. Có khi nào cửa hàng đó làm ăn tắc trách, gói thiếu một bông không?



Vũ Như vội chạy đến, mang hoa ra đếm.



Càng đếm càng sốt ruột. Đúng là chín mươi tám bông thật! Cô tức giận gọi điện đến phàn nàn với chủ cửa hàng.



Bên kia vừa thấy cô phản ánh đã nói ngay: “Chị ơi, cửa hàng chúng em làm ăn uy tín, không bao giờ có chuyện ăn gian của khách một bông hoa đâu ạ.”





“Thế tại sao hoa tôi nhận chỉ có chín mươi tám bông? Một bông nữa đi đâu?



Hả??? Cô nói thử xem!”




Phan Thủy Tường, hắn không cần gặp lại. Tốt nhất không nên gặp lại.



Diệp Phong vừa đi thì Tường Vi bước vào, dáng người đồng hồ cát cùng mái tóc sóng sánh như mật ong rung động theo mỗi bước chân. Cô cũng là người của phòng Thư kí, chức vụ chỉ dưới đại tông quản đang ở trời u kia thôi. Cô khéo léo chìa ra một tập tài liệu: “Sếp à, anh kí giúp em nốt quyết định này: Tông Thành mở bút, những ngón tay mạnh mẽ đưa vài đường, hiện ra chữ kí đậm nét và cân đối. Kí xong, hắn vứt lại cây bút, cầm theo khóa xe đi ra ngoài. Tường Vi còn muốn nói gì đó nhưng thấy hắn đi nhanh như thế, cô lại đem lời muốn nói nuốt ngược trở lại.



Chợt, bàn tay mở cửa của Tổng Thành dừng lại giữa không trung. Hắn quay lại hỏi: “Gần đây có tiệm hoa nào không???



“Dạ, bây giờ em sẽ liên hệ với nhân viên gói hoa, năm phút nữa chúng em xin phép gọi lại ạ”



Năm phút đó mà Vũ Như thấy như năm tiếng đồng hồ. Đến khi nghe thấy nhân viên cửa hàng hoa báo rằng chính xác đã giao bó hoa có đủ chín mươi chín bông, chính Tống Thành kiểm tra trước khi kí nhận hàng thì Vũ Như mới ngỡ ngàng Vậy là mất một bông thật. Chắc chắn không thể rơi trên đường được.



Bông hoa khuyết thiếu khiến Vũ Như cảm thấy niềm vui chiến thắng bị giảm đi độ hoàn hảo.



Đến bữa cơm chiều, cô quyết định diện một bộ váy lụa đỏ thảm, tự coi mình chính là bông hoa thứ chín mươi chín. Đến khi đi ra hành lang, một ý nghĩ chợt lóe trong đầu cô, xui khiến cô đổi hướng, đi về phía phòng của An Nhiên.




Cửa phòng không khóa, từ trong nhà tắm, tiếng nước ào ào bay ra. Vũ Như đẩy hé cửa đi vào, chưa được ba bước đã dừng sững lại.



Trên giường nhỏ, một bông hồng nhung rực rỡ nằm yểu điệu, kiêu ngạo hất mặt về hướng cô như muốn nói: “Tôi mới chính là bông hoa cuối cùng” Cô tức đến hộc máu.



Hoa của cô là mặt dày tranh giành mới có.



Vậy mà Nguyễn An Nhiên không làm gì lại được người ta mang đến tận nơi, đặt tận giường.






Đúng là đáng hận.



Vũ Như định đi tới lấy bông hoa nhưng tiếng nước bên trong chợt ngừng. Cô vội vàng chạy ra ngoài, không dám ở lâu thêm.



Vừa mới từ phòng tắm đi ra, An Nhiên nhìn thấy bông hồng đỏ trên giường thì cảm thấy như có người dùng dao nhọn chọc vào mình. Đây chẳng phải là hoa Tổng Thành mang về sao? Nguyễn Vũ Như đem tới đề chọc tức cô chắc? Muốn khẳng định vị thế đến mức này?



Cô bực mình, muốn đem hoa kia liệng vào sọt rác. Hồng nhung Pháp cái gì chứ! Hai người muốn bày tỏ tình yêu cũng đâu cần rỗi việc lôi cô vào!



Đến khi xuống nhà ăn, nhìn thấy Vũ Như một thân váy đỏ rực rỡ, kiêu sa như một đóa hoa lộng lẫy, An Nhiên lại càng chắc chắn hơn suy đoán của mình.



Cô nghiến răng, cố gắng chịu đựng cái dạ dày đang quặn lên của mình. “Mình chỉ đang khó chịu với kẻ hai mặt thôi.” Cô tự nhủ.



“Không liên quan đến việc bó hoa kia tặng hắn cho aif Tống Thành vẫn như cũ gõ gõ trên mặt bàn bên trái, yêu cầu cô ngồi xuống. Hẳn còn đang đọc dở một cuốn tạp chí, ngay cả đũa cũng chưa đụng. Vũ Như ở bên cạnh, thấy hắn vẫn chưa vào bữa thì cũng phải chờ đợi theo.



An Nhiên cảm thấy áp lực vô hình đang bủa vây tứ phía. Trốn không xuống ăn thì hắn sẽ tức giận. Xuống ăn rồi cũng chẳng được yên. Bên cạnh là Tống Thành vừa bị mình chê bai đến nổi cơn tam bành, đối diện lại là Vũ Như đắc ý muốn tìm mọi cơ hội để chế nhạo cô, khiến cô thở cũng không dám thở mạnh, đành vội vàng mau chóng bưng bát lên, tìm cách ăn cho nhanh rồi chuồn trước khi nổ ra một vụ ầm ï nữa Đúng là loại không có giáo dục! Vũ Như: thấy rõ ràng Tống Thành cố ý chờ An Nhiên xuống cùng dùng bữa, khiến cô ta cũng phải chờ đợi theo. Thế mà kẻ ngạo mạn kia vừa xuống tới nơi, không nói không rẵng đã vục mặt vào bát cơm, chẳng ra cái thể thống gì!



Thật đúng là đẳng cấp thấp hèn, mọi rợ đáng buồn nôn!