Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài

Chương 93: Hoàng kiên sốt ruột




Giọng nói trâm ấm của Tống Thành ngày một xa dần. Hắn mải tiếp chuyện đối tác từ châu Âu gọi sang, không để ý tới ngách nhỏ gần đó có hai người đang nín thở trốn trốn nấp nấp.



Chờ khi cả hành lang chìm trong tĩnh mịch lần nữa, Hồng Ngọc mới kéo An Nhiên chạy ra.



“Giờ nói được rồi chứ?” An Nhiên thật sốt ruột nhưng Hồng Ngọc vẫn chờ đến lúc cả hai về phòng đã. Chị ta cẩn thận chốt cửa, sau đó mới cười hinh hích: “Nói được rồi. Cô biết bó hoa mà cô Vũ Như nhận được có bao nhiêu bông không?”



An Nhiên cau mày, hóa ra lại là chuyện này. Cô sỗ sàng đáp: “Không bi Hồng Ngọc híp mắt một chút, làm ra vẻ bí hiểm. Sau đó, chị ta mới từ từ thở ra: “Chín mươi chín bông. Nhưng khi cô Vũ Như đem về phòng thì chỉ còn chín mươi tám”



Tưởng gì! An Nhiên nhún vai: “Một bông đang ở phòng tôi. Không phải chị ta mang sang thị uy à?”



Thấy giọng nói méo mó bất thường của An Nhiên, Hồng Ngọc không khỏi che miệng cười: “Đúng là một bông đó đang ở phòng cô, nhưng không phải là do cô Vũ Như mang sang đâu. Mà chính cậu Tống Thành đem tới đó”



Thông tin này có chút năm ngoài dự liệu.





Hắn mang hoa cho cô? Tặng chị ta một bó lớn, còn lại một bông thì cho cô?



Ồ được, thì ra người muốn nhục nhã cô không chỉ có một mình Nguyễn Vũ Như mà còn cả Tống Thành cũng góp phần không nhỏ. An Nhiên căn môi, cực kì khó chịu đè nén nước chua trong dạ dày cứ cuộn lên.



Hồng Ngọc thấy cô không có phản ứng như chị ta mong muốn, lại nói “Cô không thấy tình cảm của cậu chủ trong đó sao? Đích thân mang hoa đến tận phòng cô cơ mà”



An Nhiên nhướn mày, cười khinh bỉ: “Đích thân cơ đấy”



Cảm thấy nói chuyện này với An Nhiên như nói với cục đất vậy, Hồng Ngọc sốt ruột lấy ra một sợi thắt lưng mảnh mai màu da bò, dúi vào tay cô: “Vào việc chính đi.”





An Nhiên chán nản cầm sợi thắt lưng, nhìn Hồng Ngọc đang quay lưng lại phía mình, từ từ quỳ xuống. Cô nén cảm giác buồn nôn sắp trào ra, liên tục xuống tay trả đủ số lượng roi mà Hồng Ngọc muốn.



Đánh xong một trận, cô vứt lại sợi thắt lưng, bỏ chạy về phòng. Ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện khiến cô không kịp tiếp nhận. Nhớ lại lúc Tống Thành về nhà, hắn chưa kịp lấy bó hoa ra, cũng không nói sẽ tặng cho ai. Là Nguyễn Vũ Như mặt dày chen lên trước tự nhận là hoa của mình.



An Nhiên không hiểu lắm vì sao hắn lại để mặc cho Vũ Như tự tung tự tác như vậy.



Liệu hắn thực sự thích chị ta hay chỉ đơn giản là vì nghe theo sự sắp đặt của mẹ hẳn? Hắn thích Vũ Như nhưng vẫn còn dây dưa với cô, chẳng lẽ bắt cá hai tay vốn là thói quen của hẳn, giống như nhiều gã đàn ông khác?



Nếu thật vậy thì cô khinh! Dù sao hắn cũng sắp đưa Vũ Như về nhà mẹ đẻ hẳn, bọn họ còn nghỉ lại qua đêm. Chỉ cần Vũ Như có thai, mọi chuyện sẽ ngã ngũ thôi. Cô tự nhủ mình không nên nghĩ nhiều, lại càng không nên đem việc bông hoa kia đặt vào mắt. Dù sao cũng chỉ là một bông rơi rớt mà thôi…



Đối với cô, chân tình của người đàn ông nếu không thể dành trọn vẹn cho duy nhất một người phụ nữ thì một chút cô cũng không cần.



Một đêm khó ngủ không chỉ có An Nhiên mà Vũ Như cũng tương tự. Cô trần trọc trở mình trên giường không biết bao nhiêu lần.



Đến khi chịu hết nổi, Vũ Như bốc máy gọi về cho mẹ.



Hoàng Phương nghe giọng con gái, ngay lại có chuyện. Bà lựa lời khuyên nhủ: “Sắp tới là cơ hội của con, liệu mà tỉnh táo để nắm bắt cho tốt”





Vũ Như thở dài: “Anh Thành vẫn chưa đưa ra tờ giấy đăng kí kết hôn cho bác gái xem nên bác ấy mới sốt sẳng thúc đẩy con như vậy. Lỡ mai bác ấy biết, nói không chừng con sẽ bị đá bay mất thôi”



Hoàng Phương cảm thấy con gái mình bình thường tự tin, kiêu hãnh, thế mà đứng trước Tống Thành lại quá nhút nhát, hèn mọn. Bà nói: “Nếu con rể muốn tiết lộ thì đã làm từ lâu rồi.




Lần trước hai đứa về nhà bà thông gia, hắn mang theo thằng bé con nhưng vẫn không nói ra chuyện đó. Lần gần đây bà thông gia đến ăn cơm, hắn vẫn không đả động đến.



Cho nên hôm tới hắn cũng sẽ không Thấy Vũ Như vẫn bồn chồn không yên, bà nói tiếp: “Con chỉ cần dụ dỗ hản một chút là được việc. Chắc ăn nhất là hãy lấy một chiếc bao cao su hắn đã dùng đưa cho mẹ càng sớm càng tốt. Phương pháp thụ tinh nhân tạo.



không phải khó khăn đâu. Đến lúc con ôm cháu đích tôn nhà họ Tống trong tay thì tờ giấy kia cũng chỉ là giấy lộn!”



Vũ Như ngập ngừng, nghĩ làm sao lấy được bao đã dùng của Tống Thành bây giờ?



Hắn chưa từng đụng vào cô, thậm chí ánh mắt hẳn nhìn cô còn giống như nhìn ruồi bọ không đáng để ý. Cô đã phải mặt dày đi hỏi An Nhiên để trao đổi nhưng con ranh chết tiệt đó lại từ chối thẳng thừng. Chẳng còn cách nào khác, cô không nhanh chuẩn bị thì lỡ mất cơ hội ngàn vàng này.



“Mẹ… cái thuốc mẹ bảo ất ‘ã có chưa?”



Lần đến thăm Hạ Cẩm này nhất định cô phải chiếm thế chủ động Hôm sau, Hoàng Phương tìm đến cơ quan của Hoàng Kiên. Ông chú bảo vệ vừa nghe đến tên anh, lập tức lắc đầu quầy quậy.




Hoàng Phương bực tức ngồi trong xe rình cả buổi, không hề thấy Hoàng Kiên xuất hiện.



Mà nhà riêng của cậu ta thì bà không biết.



Chờ suốt mấy tiếng đồng hồ ròng rã, cuối cùng bà đành viết thông tin ra giấy, sau đó lại đem tới phòng bảo vệ: “Nhờ anh chuyển cái này cho cậu Hoàng Kiên được không? Tôi cảm ơn anh lắm” bà vừa đưa tờ giấy gấp tư cho ông bảo vệ, bên trong mảnh giấy còn lộ ra một mép tờ tiền màu xanh mang mệnh giá lớn nhất. Ông bảo vệ thấy bà chờ lâu, lại thêm nhờ vả tha thiết, cuối cùng đồng ý.



chuyển giúp. Lúc đó Hoàng Phương mới yên tâm ra về.



Ngay khi xe của bà vừa đi khuất thì Lâm Tuyên te tởn phóng xe máy ra cổng. Ông bảo.





vệ vẫy lại, đưa cho anh tờ giấy. Anh mở ra xem, thấy bên trong chỉ có vài con số, trong lòng không giấu được nghỉ ngờ, liền chạy xe đến nhà Hoàng Kiên.



Từ ngày đưa đơn từ chức, Hoàng Kiên như ngồi trên đống than nóng, suốt ngày ra ngóng vào trông xem cấp trên có đồng ý cho.



mình từ chức hay không. Ngay từ khi đi học, anh đã là sinh viên xuất sắc, tốt nghiệp với hàm cao hơn bạn bè một bậc. Anh còn được cử đi tu nghiệp ở nước ngoài, mang theo bao nhiêu kì vọng của các cán bộ cấp trên. Thế mà về nước chưa bao lâu lại dính phải kẻ gian xảo Tống Thành, bị hẳn cho vào tròng dễ như bốn.



Không một ngày nào anh không dẫn vặt bản thân. Nếu buổi tối hôm đó anh không để An Nhiên lại, nếu anh mang cô theo, cục diện sẽ không thê thảm như ngày hôm nay. Tất cả là tại anh!



Hiện tại, anh trước hết phải nghĩ cách thúc đẩy nhanh việc từ chức. Nhưng người như Hoàng Kiên trước giờ đều cương trực, đàng hoàng, làm sao tìm ra được lỗi lâm để xé toạc ra cho to chuyện? Nếu dính đến hối lộ thì chịu án rất nặng, giết người anh lại càng không làm được. Bây giờ chỉ còn một cách đả thương đồng nghiệp, tội này phải chịu bồi thường một khoản nhỏ, về sau xin nghỉ việc cũng rất dễ được chấp thuận, lại không để lại vết đen trong hồ sơ cho các cậu của anh đang công tác.



Vấn đề là tìm đâu được đồng nghiệp để ra tay? Họ đều là những con người vô tội, anh không thể kéo họ vào ý đồ ích kỉ của mình.



Đúng lúc Hoàng Kiên đang vò đầu bứt tai suy nghĩ thì Lâm Tuyên mở cửa phòng đi Một ý nghĩ vừa chợt lóe lên trong đầu, Hoàng Kiên đã thấy mình lách người nhanh lẹ như một con báo, thoắt cái đứng sau Lâm Tuyên. Cậu trợ lý ngờ nghệch vừa kịp nhận biết tình huống thì đã thấy mình bị tóm gọn, từ phía sau, hơi thở nguy hiểm đang rình rập sát gáy cậu.



Tay Hoàng Kiên đặt trên bả vai cậu ta rất đúng tư thế. Chỉ cần vặn nhẹ một cái, khớp vai sẽ bị tháo rời, đau đớn khôn nguôi. Thêm một cái nữa, ngay cả cổ cũng phải đeo nẹp cả tháng. Hoàng Kiên mím môi tính toán, ánh mắt đục ngầu. Lâm Tuyên là cấp dưới của anh, chắc chắn cậu ta sẽ tha thứ cho anh.



Nghĩ thế, hai tay Hoàng Kiên xuống lực mạnh hơn.