Quá nửa đêm, Trịnh Minh Vũ mới trở về phòng, anh tiến lại lật chăn lên ôm Nhiếp Giai Giai đã mơ màng thiếp đi, cô nằm quay lưng về phía anh.
Vì thấy thứ gì đó lạnh lẽo chạm vào người nên cô giật mình tình dậy.
Nhiếp Giai Giai không buồn quay lại mà nằm yên yếu ớt hỏi.
"Anh xong việc rồi à?"
"Ừm"
Nói xong cô vẫn nhắm mắt ngủ tiếp. Bàn tay hư hỏng của Trịnh Minh Vũ bỗng dưng lần mò khắp nơi trên người cô, anh đưa tay vén dây áo hai dây trên vai cô trượt xuống rồi bắt đầu làm loạn.
Nhiếp Giai Giai không chịu nổi nữa đành xoay người lại.
"Minh Vũ, anh không mệt à?"
Mắt cô vẫn còn lim dim.
"Em mệt thì ngủ tiếp đi, anh không mệt"
"Trịnh Minh Vũ anh là cái đồ.."
Trịnh Minh Vũ không nhanh không chậm dùng môi chặn lời nói cô lại rồi dùng sức bật người nằm lên người Nhiếp Giai Giai.
"uhmm um..."
Bàn tay anh cũng không yên phận mà luồn vào chiếc váy ngủ mỏng manh, anh đặt tay lên cô bé của cô cách một chiếc quần lót ren màu đen, trái ngược với tay anh là chỗ đó rất ấm.
Xích lên một chút nữa là gò bông to tròn của cô, anh bắt đầu ra sức nhào nặn đủ kiểu rồi lại dày vò nhũ hoa đã dựng đứng lên. Cô bất giác ưỡn ngực tạo thành một hình vòng cung xinh đẹp.
Trịnh Minh Vũ lưu luyến rời môi cô, di chuyển qua đến bên tai cô cắn mút.
"Vũ, đừng làm loạn nữa"
"Anh đồng ý cho em đi học, em phải chiều anh"
Cô đỡ lấy trán, biết ngay mà anh làm sao mà tốt như vậy được.
Nói rồi chiếc váy ngủ mỏng manh bị anh xé phăng bay lên không trung rồi từ từ rơi xuống sàn, anh cũng nhanh chóng thoát y cho mình rồi hôn lấy khắp nơi trên người cô.
Trịnh Minh Vũ xoay người cô lại, hôn vào gáy đến sống lưng, trên người cô còn sót lại chiếc quần lót mỏng manh tội nghiệp cũng nhanh chóng bị anh xé nát. Anh nhanh chóng đưa cự long đã ngóc đầu lên từ nãy đến giờ tiến vào đến nơi sâu nhất bên trong cô, Nhiếp Giai Giai phát ra một âm thanh trầm thấp đã cố đè nén.
Hai bàn tay anh giữ lấy bụng cô ra vào liên tục. Anh lại xoay người cô lại tách chân cô đặt qua hông, rồi lại miệt mài vận động, cô theo phản xạ cũng nâng người theo nhịp điệu càng làm anh khoái cảm nhịp tăng lên mỗi lúc một nhanh.
"Vũ.."
"Huhm.."
"Nữa đi.."
Anh giữ nguyên tư thế bế cô lên, Nhiếp Giai Giai theo phản xạ quoắp hai chân lên hông anh. Trịnh Minh Vũ ôm lấy vòng ba săn chắc của cô tiếp tục ra vào rồi từ từ di chuyển áp lưng cô vào bức tường lạnh buốt.
"Yên nào"
"Uhmm.."
"Em có yêu anh không?"
"Yê...u"
"Muốn anh không?"
"huhm...muốn"
Trịnh Minh Vũ rất hài lòng với câu trả lời này, anh vùi đầu vào cổ cô hít lấy mùi thơm trên cơ thể, Nhiếp Giai Giai tay đặt tay lên bả vai anh nhướn người ngẩng cao đầu lên hưởng thụ, môi anh tiếp tục trượt xuống gò bông căng tròn ra sức cắn xé nụ hồng nhỏ rất vừa miệng anh của cô, dùng đầu lưỡi linh loạt liên tục trêu ghẹo đến khi nụ hồng bắt đầu đỏ ửng lên sưng tấy rồi lại không quên nhiệm vụ bên dưới mạnh bạo di chuyển. Sau một lúc cả hai quay về giường tiếp tục hành sự. Một đêm dài cứ thế qua đi.
- ------------ . Kiếm Hiệp Hay
Bên ngoài mặt trời cũng bắt đầu ló dạng, những chiếc lá rụng xuống chao đảo trên không trung rồi tiếp đất nhẹ nhàng, bình minh lên đón chào một ngày mới yên bình. Bên trong phòng chỉ còn tiếng hai cơ thể va vào nhau cùng tiếng rên đỏ mặt.
Thích
Theo dõi
Quà