Cô Dâu Của Tổng Tài Mua Được

Chương 14: Về nhà 




D

Suy đi tính lại, Lâm Mộng Phạn vẫn ngoan ngoãn đưa chiếc vòng cho Lục Lương Triết: “Anh đã hứa với tôi rồi, không thể lật lọng. Lúc cần thiết nhất định phải hợp tác với tôi”

Lục Lương Triết cười dí dỏm: “Phối hợp như thế nào, mời chỉ giáo, tôi không có kinh nghiệm trong chuyện này

Lâm Mộng Phạn cũng không hề có kinh nghiệm giống anh, nghĩ ngợi một lúc rồi khẽ giọng: “Cũng không có gì, không cần anh phải làm gì đặc biệt, chỉ cần trước mặt họ, anh tỏ ra yêu thương tôi là được rồi”.

Lục Lương Triết nghe xong thì mỉa mai: “Tôi vốn không yêu nổi loại phụ nữ đạo đức giả, kiêu ngạo như cô. Cô lại muốn tôi thể hiện tôi yêu cô, thật trớ trêu”

Bỏ ngoài tại lời khiêu khích của Lục Lương Triết, Lâm Mộng Phạn cô không thèm để

ý đến sự châm biếm của anh, bởi vì trong mắt cô, bọn họ đều là loại người giống nhau.

Đã đạt được thỏa thuận, Lâm Mộng Phạn trở về phòng tiếp tục với việc học của cô. Mười giờ tối, cô trở lại phòng của Lục Lương Triết, chuẩn bị tắm rửa và đi ngủ.

“Cô muốn làm gì?” Lục Lương Triết đang nằm trên sofa đọc sách, thấy Lâm Mộng Phạn đi vào không nói gì, đi thẳng vào phòng tắm, giữ cô lại.

Thấy Lục Lương Triết đầy nghi ngờ, Lâm Mộng Phạn thản nhiên đáp: “Còn làm gì nữa, đương nhiên là tắm rồi”

“Phòng tắm của tôi, ai cho phép có sử dụng?” Lục Lương Triết nổi cáu, người phụ nữ này, hết lần này tới lần khác khiêu khích anh.

Lâm Mộng Phạn ngạc nhiên mở to mắt: “Ở đây chỉ có một phòng tắm, hoặc là tôi

tắm ở đây, hoặc là tôi sẽ bốc mùi cho anh xem, anh chọn đi!”



“Sang nhà hàng xóm mà tắm nhờ, nhà vệ sinh ở trên cũng sang nhà bên cạnh đi”

“Thật phiền phức!” Lâm Mộng Phạn lẩm bẩm một câu, rồi nói: “Nếu đã thể thà tôi chuyển sang nhà hàng xóm ở luôn cho rồi, cho anh đỡ chướng mắt, tôi đỡ phải phiền phức!”.

“Người thuê phòng lầu dưới còn rất nhiều, hay là cô chuyển tới đó đi!” Lục Lương Triết cố ý khiêu khích.

“Tôi không phải là người thuê nhà! Tạm ngừng Lâm Mộng Phạn nói thêm: “Có điều

trong mắt anh, tôi còn không bằng những người đi ở thuê đó.”

Lục Lương Triết gật đầu tán đồng: “Xem ra cô vẫn biết điều”

Lâm Mộng Phạn không muốn gây hấn, không còn cách nào khác, cô đành ngoan ngoãn ôm quần áo đến nhờ nhà hàng xóm.

Cô càng nghĩ càng buồn bực, khó hiểu. Người đàn ông này vì sao lại ghét phụ nữ rồi lấy hết vợ này vợ kia mà vẫn còn giữ riêng phòng ngủ?

Đúng là đồ quái dị, những gì người ta đồn đại bên ngoài quả không sai, người thật mà cũng giống như trong lời đồn, đồ biến thái máu lạnh, quái đản!

Cuối tuần, mới sáng sớm Tạ Tâm Du đã sai người chuẩn bị quà cáp trên xe. Lâm. Mộng Phạn đã biết nhà họ Lục giàu nhất Hải Thành nhưng khi tận mắt thấy những món quà đắt đỏ trên xe, cô vẫn có chút ngạc nhiên.

Khởi nghĩ cô cũng biết Từ Nhược Hoa khi trông thấy những món quà này nhất định sẽ rất mê mẩn.

“Mộng Phạn, con thấy chỗ quà này còn phải thêm gì nữa không, mẹ lập tức sai người đi chuẩn bị” Tạ Tâm Du nắm tay Lâm Mộng Phạn, sợ chuẩn bị còn thiếu sót, khiến thông gia chê cười.

Lâm Mộng Phạn liền xua tay: “Không cần nữa đâu mẹ, thế này là đủ rồi ạ”



“Vậy được rồi, tốt rồi!” Tạ Tâm Du cười không ngớt miệng suốt mấy ngày qua.

Ngừng lại giây lát, bà lại nói tiếp: “Hay là con ở lại nhà đẻ một đêm, không cần về vội cũng được”

“Dạ được, nếu không về được con nhất định sẽ gọi điện báo cho mẹ”

Lâm Mộng Phạn vô tình liếc qua Lục Lương Triết, khuôn mặt lãnh đạm của anh như nước nhỏ từng giọt.

Trên đường đi, hai người không nói chuyện với nhau, chỉ khi gần tới nơi, Lâm Mộng Phạn mới mở lời nhắc anh: “Hãy nhớ những gì đã hứa với tôi, yêu chiều tôi một chút.”

“Tôi sẽ cố gắng!” Anh tỏ ra thờ ơ, rõ ràng là không quan tâm đến chuyện của cô.

Từ phía xa, bọn họ đã trông thấy hai hàng người xếp hàng trang trọng trước cửa biệt thự nhà họ Lâm. Lâm Văn Thạch đưa vợ và con gái ra tiếp đón cũng không thể thiếu đám người hầu.

“Con gả đi lần này, làm mẹ nhớ con quá! Con xem, con có thích gì thì cả cả sao trên

trời thì cũng lấy cho con rồi” Từ Nhược Hoa ôm Lâm Mộng Phạn thắm thiết.

Trong lòng Lâm Mộng Phạn cảm thấy buồn nôn, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười ôn hòa như trước.

“Tiểu Lục à, chào mừng con lần đầu trở về nhà!” Lâm Văn Thạch không thể cùng con gái nói chuyện, trực tiếp đến cạnh Lục Lương Triết, nịnh bợ vài câu.

Từ Nhược Hoa thấy thế cũng qua đó, không ngừng khen ngợi Lục Lương Triết, nói con gái có mắt, có phúc tốt mới được gả cho người đàn ông xuất sắc như vậy.

Lâm Mộng Phạn ánh mắt vô cảm nhìn mọi thứ, trong lòng khó tránh khỏi đau xót. Người ngoài có thể nhìn ra, đây là nhà mẹ đẻ cô, nhưng những người trong nhà này đâu hề xem cô như người nhà.