Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 118-3




    Editor: Mẹ Bầu

     Thời gian lên lớp, khi cô đứng ở trên bục giảng giảng bài, thì Sở Lăng Xuyên đang họp ở sư bộ. Cùng tới tham gia hội nghị còn có Đông Lâm Húc, hiện tại là Phó Đoàn Trưởng mới đến nhậm chức.

     Sau khi Hội nghị kết thúc, vốn là phải trở về từng đoàn bộ của mình, nhưng mà, Sở Lăng Xuyên cùng Đông Sương Húc lại cho nhau một cái nhìn thoáng qua đầy lạnh lùng, rồi sau đó không hẹn mà cùng đi về phía sân thể dục của sư bộ.

     Vừa đi qua, dừng bước, Sở Lăng Xuyên cùng Đông Sương Húc liền bắt đầu bỏ mũ ra, tháo nút thắt, cất kỹ mũ đi, rồi sau đó liền bắt đầu xoa tay. Ánh mắt của hai người giống như con Báo săn mồi, @MeBau*[email protected]@ cứ nhìn chằm chằm coi đối phương trở thành con mồi của mình.

     Mở ra tư thế, không nói hai lời bắt đầu triển khai. Hai người này đã thật lâu rồi không được thân cận với nhau. Lần trước gặp mặt ăn cơm, không có cơ hội để thân cận với nhau, lần này khó có được lần gặp gỡ, trong lúc nhất thời bệnh cũ lại tái phát.

     Đừng nhìn hai người hiện tại cùng ở trong cơ quan không mò mẫm lăn lộn với nhau, nhưng mà công phu quyền cước cũng nghiêm túc một chút. Cương mãnh hữu lực (vừa cứng rắn vừa có lực), uy lực mười phần, anh tới tôi đi, đều có thắng bại, bất tri bất giác, có không ít người vây quanh để xem.

     Hai người đấu võ cực kỳ phấn khích, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn người vây xem có thể nhìn thấy kình lực mạnh mẽ, đứng ở một bên kêu cố lên. Cuối cùng, Sở Lăng Xuyên một cước đá vào trên ngực Đông Sương Húc, đá Đông Sương Húc ngã xuống đất. Chuyện khoa tay múa chân cũng đến đây là kết thúc.

     Sở Lăng Xuyên trên mặt đầy mồ hôi, đi qua đưa tay. Đông Sương Húc nắm giữ tay anh, đứng lên, vỗ vỗ đất ở trên người, mặt không biểu cảm nói: "Không tệ, không vô dụng."

     "Cậu cũng không tồi. Bất quá như trước, vẫn không phải là đối thủ của tôi!." Sở Lăng Xuyên nói xong, thì có một người đàn ông mang quân hàm thiếu tá liền tiến lên, cởi bỏ cúc áo áo trên của cổ áo ra, giao lại mũ giao cho người ở bên cạnh, nói với Sở Lăng Xuyên: diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn "Thủ trưởng, tôi muốn cùng ngài luận bàn một chút."

     Thiếu tá nói xong, không đợi Sở Lăng Xuyên có ý kiến gì, còn mọi người xung quanh thì hô quát một trận, "Hay! So với nhau một trận, so với nhau một trận!"

     Sở Lăng Xuyên hơi hơi nhếch môi cười cười, cũng cởi quân trang trên người ra, đưa cho Đông Sương Húc, xốc lại tư thế, đánh lên cùng vị thiếu tá kia. Còn xoay chuyển với vị thiếu tá kia vài cái, hai người đánh nhau được một chiêu, sau đó Sở Lăng Xuyên cũng không còn chiếm được một chút tiện nghi nào. Hiện trường như vậy lại càng thêm có huyền diệu, các chiến sĩ vây quanh xem càng thêm kích động rồi, cao giọng hô cố lên cùng các loại khẩu hiệu.

     Lại qua mấy chiêu sau, cục diện luôn luôn bất phân thắng bại đột nhiên bị đánh vỡ. diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Nguyên do vị thiếu tá kia đánh một quyền vào trên ngực của Sở Lăng Xuyên. Sở Lăng Xuyên đưa tay khóa nhéo tay anh ta lại một cái. Vị thiếu tá kia thân mình linh hoạt vừa chuyển một cái, phá giải tư thế bắt của Sở Lăng Xuyên bắt, trở tay bắt được bả vai của anh, muốn vặn chặt cánh tay của anh để chế trụ.

     Sở Lăng Xuyên có chỗ nào cứ để bị bắt như vậy, thời điểm anh phá giải chiêu thức này của thiếu tá, trong tay của thiếu tá kia vẫn còn níu chặt áo sơ mi của anh, lôi kéo kéo ở bên trong. Cúc áo sơ mi của Sở Lăng Xuyên lúc này cũng bị kéo rớt ra mấy cái, để lộ ra một thân Sở Lăng Xuyên đầy những vết thương.

     Trong nháy mắt, các chiến sĩ lúc trước còn đang hò hét trợ uy đều trở nên lặng ngắt như tờ. Mọi ánh mắt đều rơi vào những vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ kia cùng với một ít vết thương do bị súng bắn ở trên người Sở Lăng Xuyên.

     Vị thiếu tá kia sau khi thân mình đứng vững vàng, thì vừa thấy bản thân mình đã kéo rách quần áo của Sở Lăng Xuyên, không khỏi cả kinh. Vừa muốn nói chuyện lại nhìn thấy những vết thương ở trên người Sở Lăng Xuyên như vậy, anh ta thoáng ngơ ngác một chút, sau đó đứng nghiêm, chậm rãi nâng tay, 'Bốp' một cái, cúi chào.

     Các chiến sĩ vây xem cũng đứng nghiêm, từng đôi mắt sáng ngời có tinh thần nhín nhìn Sở Lăng Xuyên, đồng loạt tay giơ lên, hướng Sở Lăng Xuyên cúi chào.

     Sở Lăng Xuyên nhận lấy áo khoác trong tay Đông Sương Húc mặc vào. Giỏi thật, lại có thể kéo rách được áo của anh như vậy. Anh nhìn những chiến sĩ trong nhóm người xem, nâng tay hướng mọi người cúi chào, rồi sau đó mở miệng nói: "Tất cả giải tán!"

     "Vâng!" Mọi người hô lớn một tiếng, cũng đều tự động giải tán đi. Chỉ có vị thiếu tá kia là vẫn chưa chịu rời đi. Ánh mắt của anh ta đầy phức tạp nhìn Sở Lăng Xuyên, "Thủ trưởng, tôi..."

     Sở Lăng Xuyên đi qua đưa tay lên vỗ vỗ bả vai thiếu tá kia, nhìn tiểu tử này từ trên xuống dưới, trong mắt đều là vừa lòng. Anh nắm chặt nắm tay không nặng không nhẹ đập hai lần lên trên ngực vị thiếu tá kia: "Thân thủ không tệ, vừa rồi cậu đã dùng thứ quyền cước gì vậy?"

     "Báo cáo thủ trưởng, đó là công phu quyền cước gia truyền!"

     Gia truyền, không trách được anh cảm thấy chưa từng được nhìn thấy công phu quyền cước này bao giờ. Sở Lăng Xuyên giúp cậu ta cài lại cẩn thận mấy chiếc cúc của cái áo đã cởi ra khi nãy: "Tốt lắm, lần sau có cơ hội lại thân mật với nhau nhé! Giải tán thôi!"

     "Vâng!" Viên thiếu tá kia cúi chào, nhìn vào Sở Lăng Xuyên cùng Đông Sương Húc, sau đó xoay người đi rồi. Cúc áo sơ mi của Sở Lăng Xuyên đã bị đứt mất sạch rồi, cũng không có biện pháp để mặc cho chỉnh tề, đành phải cài cúc áo khoác lại cho đầy đủ mặt tiền.

     Đông Sương Húc nhìn Sở Lăng Xuyên liếc mắt một cái, "Đi ngồi một chút chứ?"

     "Được!"

     Hai người đi đến một nhà hàng nhỏ ở gần sư bộ, gọi bốn đồ ăn. Bởi vì có công tác cho nên hai người không có ý muốn uống rượu.

     Đông Sương Húc ăn một miếng đồ ăn, trầm mặc một lát mới mở miệng: "Chỉ cần lệch một chút, hiện tại tôi chỉ có thể ngồi ở trước mộ bia của cậu mà uống trà cùng với cậu thôi."

     Khó có được thời gian cùng Đông Sương Húc tán gẫu, lại có thể nói một câu nói dài một chút. Sở Lăng Xuyên cười cười, không lắm để ý nói: "Mạng lớn, đây cũng không phải là một chuyện anh hùng hảo hán gì!."

     "Lấy trà thay rượu, mời cậu." Đông Sương Húc nói xong liền rót nước trà cho hai người. Anh giơ lên một ly, cùng Sở Lăng Xuyên chạm cốc, lấy trà thay rượu kính người anh em kia.

     "Đừng nói về tôi, hãy nói về cậu ấy!" Lần trước gặp mặt, vì có nhiều người, nên có rất nhiều lời đều chưa thể nói ra được. Ngẫm lại chuyện chung thân đại sự của Đông Sương Húc, anh không khỏi nói: "Cậu cũng đã 35 tuổi rồi, tính toán khi nào thì thành gia thất đây? Lại nói, nếu để già hơn một chút nữa, cũng không thể sinh được con trai đều nữa đâu!"

     Sở Lăng Xuyên nói xong cũng bị Đông Sương Húc trừng mắt lạnh lùng liếc nhìn.

     Đông Sương Húc cúi đầu dùng bữa, không để ý đến cái lời nói không nghiêm chỉnh kia của Sở Lăng Xuyên. Sở Lăng Xuyên lại hăng hái nói tiếp: "Tôi đang nói với cậu những lời chân thực đó! Nói xem, cậu thích cái bộ dáng gì, dịu dàng, mạnh mẽ, tiểu thư khuê các, hay là con gái rượu?"

     "Cậu có thể câm miệng ăn cơm hay không hả?" Đông Sương Húc nói xong, gắp một cái chân gà cho Sở Lăng Xuyên, lạnh lùng liếc mắt nhìn anh một cái, giọng nói cứng nhắc: "Ăn đi, nói nhiều quá! Bồi bổ cho cậu!"

     Sở Lăng Xuyên chính là cười, cũng không nói lại với Đông Sương Húc chuyện này nữa. Hai người tán gẫu về chuyện cuộc sống của bọn họ ở trong trường quân đội. Là ai nói, bắt đầu nhớ lại quá khứ liền đại biểu cho tuổi già nhỉ? Bọn họ già đi rồi ư, sắp ba mươi tuổi đúng là tuổi tráng niên, nhưng vì cái gì, lại cũng bắt đầu thích nhớ lại.