Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 147-10




Tố Tố nghĩ, Thiệu Minh Thành thật sự yêu Tiểu Nhiên, chỉ là có chút không từ thủ đoạn. Loại tình yêu như vậy, cái quả cam lớn Tiểu Nhiên kia thực không có cách nào chấp nhận được. Bất quá bây giờ nếu như Tiểu Nhiên mang thai, có lẽ là có cơ hội để xoay chuyển rồi.

Bằng vào những hiểu biết của Tố Tố đối với Tiểu Nhiên, thì Tiểu Nhiên không phải là không luyến tiếc, hay không cần đứa trẻ kia. Cô nói năng thì có vẻ có chút mạnh miệng đó, nhưng kỳ thực thì Tiểu Nhiên lại là một người luôn mềm lòng nhất. Huống chi, Tố Tố tin tưởng, kỳ thực Tiểu Nhiên vẫn hoàn toàn còn yêu Thiệu Minh Thành. Chỉ là vì cô bị những phức tạp che ở trước mắt, nên hiện trạng mới bị rỉa rói hết chút tình cảm như vậy.

Ai, thực là buồn thay cho Tiểu Nhiên!

Ăn xong bữa cơm chiều, Tố Tố cũng trở về nhà. Lúc này đồng hồ đã chỉ thời gian là tám giờ tối. Tố Tố vừa mới vào đến cửa, An Quốc Đống vừa vặn vào cửa theo sau. Tố Tố không khỏi hỏi một câu: "Ba ba, tại sao ngày hôm nay ngài lại trở về nhà trễ như vậy? Cái chuyện về Mã Lỵ gì đó, đã bắt được chưa ạ?"

An Quốc Đống nhìn thấy Tố Tố cũng là vừa mới trở về, không khỏi dặn bảo một chút, "Cô ta không thể chạy thoát được đâu! Con đã đi nơi nào rồi thế, trễ như vậy mới chịu trở về nhà? Mấy ngày tới con không nên chạy loạn nữa, tan tầm thì về nhà sớm một chút đi."

"Hôm nay con có hẹn tụ tập với Tiểu Nhiên và Hàm Hàm thôi ạ!" Tố Tố nói xong như nghĩ tới điều gì: "Ba, ý ngài là sợ cái người có tên là Mã Lỵ kia, sẽ gây bất lợi cho chúng ta phải không ạ?"

"Cẩn thận một chút thì vẫn tốt hơn." An Quốc Đống nói có chút lo lắng. Mã Lỵ bây giờ giống như là chó nhà có tang, có nhà nhưng không thể về, lại không chỗ nào để có thể trốn tránh được. Không chừng cô ả định chơi một cú cá chết lưới rách, chó cùng rứt giậu…”

Còn đang nói chuyện, thì Lý Nguyệt Hương từ trong phòng ngủ đi ra: "Hai cha con nhà ông về cùng lúc thế à! Một người thì về muộn, một người thì mới ăn một chút gì đó, tụ tập gì đó khẳng định là vẫn còn đói bụng."

"Mẹ, Tiểu Bao Tử đâu rồi ạ? Đã ngủ rồi sao?" Tố Tố vừa hỏi vừa đi tới phòng vệ sinh.

"Hôm nay nó ngủ sớm, ban ngày chơi đùa làm ầm ĩ đến mệt mỏi." Lý Nguyệt Hương trả lời xong liền đi hâm nóng cơm.

Tố Tố và An Quốc Đống cũng ý tứ ăn một chút cơm. Rồi sau đó mới đi tắm rửa nghỉ ngơi. Khi từ trong phòng vệ sinh đi ra ngoài, Tố Tố nghe thấy có tiếng chuong điện thoại di động vang lên. Sợ Tiểu Bao Tử bị đánh thức, Tố Tố vội vàng đi nhận cuộc gọi.

"A lô!"

"Bảo bối à."

Là Sở Lăng Xuyên gọi về. Trên mặt Tố Tố liền nổi lên ý tươi cười, "Anh vẫn còn chưa đi ngủ sao."

"Anh vừa mới trở về xong! Bảo bối, trong nhà có tốt không?"

"Có chứ! Mọi người trong nhà đều rất khỏe, em cũng vậy rất khỏe. Anh thế nào rồi, công tác có mệt hay không? Có phải đón tiếp khách ăn cơm hay không. Cai thuốc lá hiệu quả như thế nào rồi?" Tố Tố liên tiếp đặt câu hỏi, Sở Lăng Xuyên ở bên kia chột dạ, cái chuyện hút thuốc lá kia, không phải nói muốn từ bỏ là liền từ bỏ được ngay

"Bảo bối, anh nghĩ đến em! Rất nhớ em, em có nhớ anh hay không?"

Hừ, cái người này, dám nói lảng sang chuyện khác như vậy! Được rồi, nể mặt của anh, cô tạm thời không truy cứu. Bất quá cô cố ý nói đùa anh một chút: "Không nhớ."

"An Nhược Tố!" Bên kia Sở Lăng Xuyên nghe được hai cái từ không ngờ kia, chợt nổi giận, "Thật sự không nhớ đến anh sao?"

"Không nhớ."

"Anh sẽ đau lòng."

"Hắc hắc. Trái tim của ngài làm bằng thủy tinh hay sao vậy? Trái tim của anh không có bị tổn thương tổn gì đấy chứ?"

"Em đúng là lưỡi dao thủy tinh, tùy tiện liền quẹt một cái, trái tim của anh đã có thể vỡ nát ra rồi."

"Miệng lưỡi trơn tru." Tố Tố nhịn không được cười khẽ một tiếng.

"Bảo bối, nói đi nói đi, em thật không hề nhớ anh sao?"

"Đồ ngốc." Tố Tố cúi đầu cười anh, "Em không nhớ anh thì còn nhớ đến ai nữa đây? Em rất nhớ anh, hơn nữa đặc biệt tưởng nhớ đến anh. Không nhìn thấy anh liền cảm thấy thiếu cái gì đó, thật vắng vẻ, luôn luôn ngóng trông mau chóng đến ngày Chủ nhật."

Nghe thấy như vậy, trong lòng Sở Lăng Xuyên liền cảm thấy thoải mái rồi, "Bảo bối, chờ anh nhé! Đến Chủ nhật, anh liền sẽ trở về nhà. Sẽ đưa em cùng con trai đi chơi, được không hả?"

"Vâng được ạ! Em chờ anh trở về. Con trai đang ngủ, anh có muốn nghe tiếng ngáy đáng yêu của con trai một chút hay không?" Tố Tố nói xong liền để điện thoại ở trước miệng của Tiểu Bao Tử. Lập tức có tiếng hít thở rất nhỏ được truyền tới.

"Con trai!"

Sở Lăng Xuyên ở bên kia gọi to lên một tiếng. Tố Tố cả kinh liền cầm lấy điện thoại di động đặt ở bên tai mình: "Này, có người cha nào như anh không vậy? Con trai đang ngủ say, anh gọi như vậy hù dọa đến con thì làm sao bây giờ "

"Cái này còn không phải là vì anh rất nhớ nhung con trai hay sao! Được rồi, bảo bối, em hãy đi ngủ sớm một chút đi. Chúc em ngủ ngon!"

"Vâng, chúc anh ngủ ngon!"

Hai người tình ý triền miên. Nói xong những lời nói nghe phát buồn nôn kia, Tố Tố cũng nặng nề chìm vào trong ngủ, ngay cả trong khi ngủ, trên miệng cô cũng vẫn mang theo ý cười.

Thứ năm, Sở Lăng Xuyên tiếp nhận được điện thoại của sư bộ phận gọi đến, ra lệnh cho anh đi đến sư bộ phận một chuyến. Cho nên ăn điểm tâm xong, Sở Lăng Xuyên liền lái xe chạy về hướng tòa nhà của sư bộ phận. Trong lòng anh không ngừng suy nghĩ, có phải lại có lệnh mới gì hay không?

Trên đường đi trong lòng anh đầy bối rối. Cuối cùng cũng đã đi đến sư bộ phận. Sở Lăng Xuyên đi đến văn phòng của sư trưởng, nâng tay lên chào: "Xin chào sư trưởng!"

Sư trưởng ngẩng đầu lên, nhìn về Sở Lăng Xuyên. Đây chính là giáo viên của sư đoàn, là một quân nhân ưu tú của sư đoàn bọn họ, một con người tài ba, một sĩ quan ưu tú. Nhìn thấy Sở Lăng Xuyên đã đến, từ trong lòng sư trưởng đã coi anh như bảo bối, "Có biết tôi gọi đồng chí tới đây là có chuyện gì hay không?"

Sở Lăng Xuyên cũng không khiêm tốn, nhếch môi cười, "Chẳng lẽ lại là thăng chức cho tôi?"

"Tiểu tử thối này! Cậu cũng thật là… không khiêm tốn được một chút sao!" Sư trưởng cười, "Không phải là thăng chức, nhưng bất quá đây cũng là chuyện tốt."

Sở Lăng Xuyên không nói chuyện, chờ sư trưởng tiếp tục nói hết.

"Quân khu lựa chọn sĩ quan ưu tú, phái đi Nga để lưu học. Chế độ giáo dục một năm, toàn quân chỉ có hai người. Cậu là một người trong số đó."

Đi Nga lưu học ư? Trong ánh mắt của Sở Lăng Xuyên thoáng lướt qua một tia sáng vui mừng. Nhưng rất nhanh liền tắt ngay, anh vẫn tiếp tục im lặng, không nói gì. Trong nội tâm của anh còn đang đấu tranh dữ dội. Cơ hội này khó khăn đến cỡ nào, Sở Lăng Xuyên biết rất rõ. Cơ hội này đối với anh mà nói, có bao nhiêu quan trọng đối với kiếp sống trong quân lữ về sau này của anh, Sở Lăng Xuyên cũng rất biết rất rõ.

Nhưng mà, anh không thể lại bỏ lại vợ con được. Một năm rồi lại một năm, hết lần này lại đến lần khác, anh không cách nào bù đắp được. Trước kia là chức trách, là sứ mệnh của anh, không phải là tuyển chọn chỉ huy. Còn bây giờ, anh có thể lựa chọn. Trầm mặc một lát, Sở Lăng Xuyên ngẩng đầu lên nhìn về phía sư trưởng: "Sư trưởng, tôi bỏ qua cơ hội này!"

Sư trưởng cho là mình đã nghe lầm rồi, "Đồng chí nói cái gì vậy? Đồng chí có biết là bản thân mình đang nói cái gì không vậy, hả?"

Biểu cảm của Sở Lăng Xuyên vô cùng nghiêm túc. Anh nghiêm cẩn, thành khẩn nói: "Sư trưởng, tôi cảm tạ thủ trưởng đã để ý và cất nhắc đối với tôi như vậy. Bất quá ngoại ngữ của tôi lại không được tốt, hơn nữa tuổi của tôi cũng lớn rồi, tôi hi vọng cơ hội như thế này, có thể được lưu chuyển cho người nào đó thích hợp hơn tôi ạ”.