Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 147-14




Sau khi trở về hai người cùng chơi đùa với Tiểu Bao Tử, nhưng chỉ được trong chốc lát. Bởi vì ban ngày cậu nhóc đã chơi đùa quá mức rồi, cho nên trở về nhà không được bao lâu liền thấy mệt nhọc. Tiểu Bao Tử liền nói với ba ba tắm rửa sạch sẽ cho mình, rồi sau đó vù vù đi ngủ.

Tố Tố ở ngồi trên ghế so pha xem tivi. Sở Lăng Xuyên từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn thoáng qua Tố Tố, rồi sau đó đi đến bên cạnh thùng rác: "Anh đi đổ rác đây, em mau chóng đi tắm rửa đi!"

"Để ngày mai rồi đổ rác cũng được mà, cũng không có nhiều rác đổ bỏ lắm." Tố Tố nói xong liền nhìn thoáng qua thùng rác ở bên cạnh bàn trà. Bên trong cũng chỉ có một chút đồ bỏ đi. Hiện tại đổ đi, không phải là đã lãng phí một cái túi đựng rác hay sao.

"Chuyện hôm nay thì làm hôm nay, để anh đi xem trong phòng bếp thế nào, cũng dọn dẹp luôn một chút." Sở Lăng Xuyên nói xong, cũng thật chịu khó đi vào phòng bếp. Thùng rác sạch sẽ, bởi vì cả ngày nay không có nấu cơm, nên nơi đó không có đồ bỏ đi.

Sở Lăng Xuyên chỉ có thể thu dọn đống rác ngay tại chỗ phòng khách, dọn dẹp lại một chút, dღđ☆L☆qღđ rồi từ trong phòng bước ra, giả bộ nói: "Anh đi đổ rác đây, bảo bối, em đi tắm rửa đi!"

Sở Lăng Xuyên nói xong liền đi ra ngoài. Tố Tố nhíu mày, cái người này, sự siêng năng này của Sở Lăng Xuyên thật sự có chút không được bình thường. Tố Tố chăm chú nhìn ti vi, nghĩ một chút, rồi bỏ lại chiếc điều khiển từ xa trong tay xuống, đi ra ngoài.

Trong hành lang không có người. Tố Tố nhẹ nhàng bước chân đi xuống lầu. Vừa mới đi ra khỏi cổng của tòa nhà, cô nhìn thấy ở cách đó không xa, ngay bên cạnh thùng rác có một bóng dáng cao lớn đang đứng đó. Trong bóng đêm có ánh lửa đang lập lòe. Có người nào đó đang ở đó nuốt mây nhả khói.

Hừ! Cuối cùng cô cũng đã biết nguyên nhân của sự khó hiểu rồi. Hóa ra Sở Lăng Xuyên nói đi đổ rác kia chỉ là giả bộ. Anh muốn xuống dưới để hút thuốc lá mới là thật. Tố Tố từ xa đi đến gần, nghĩ muốn xem anh có lời gì hay để nói với mình đây. Tố Tố nghênh ngang đi tới.

Sở Lăng Xuyên cũng đã nhận ra có người, xoay người lại để nhìn, thấy là bà xã đại nhân, anh vội vàng vứt điếu thuốc lá cầm đang trong tay được dấu ở phía sau ra xa: "Bảo bối." Anh chột dạ gọi lên một tiếng.

"Về nhà." Tố Tố nói xong, xoay người đi trở lại hướng cửa vào tòa nhà. Người nào đó chột dạ đi theo, đưa tay ôm lấy bả vai của cô: "Bảo bối, anh thật sự là đi vứt rác mà, thật đấy!"

Biết sai mà vẫn không thay đổi, lại còn vẫn trợn mắt nói lời bịa đặt. Tố Tố không thèm để ý đến, tiếp tục đi về phía cửa nhà của mình. Hai người cũng rất nhanh chóng trở lại trong nhà. Tố Tố khóa trái cửa lại, rồi sau đó cô đi tắm rửa. Sở Lăng Xuyên cũng đẩy cửa tiến vào.

Sở Lăng Xuyên nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tố căng cứng, liền ho khan một chút: "Bảo bối, anh thừa nhận là anh sai lầm rồi. Vừa rồi anh đã hút một điếu thuốc, không, không đúng, chỉ có nửa điếu thôi."

Tố Tố tiếp tục trầm mặc, không để ý anh, cứ chà chà chải chải, rồi sau đó đi ra ngoài. Hôm nay khi làm xong việc nhà cô đã tắm qua rồi, cho nên không có ý định tắm lại nữa, trực tiếp đi ngủ.

Sở Lăng Xuyên từ phòng vệ sinh ngó thân mình ra để thăm dò. Nhìn thoáng qua bóng dáng Tố Tố trở lại phòng ngủ, rồi sau đó anh vội vàng tắm rửa, chỉ mấy phút đồng hồ sau đã đi ra. Nào ngờ, đi đến phòng ngủ, liền nhìn thấy Tố Tố ôm Tiểu Bao Tử ngủ.

Sở Lăng Xuyên đi qua, ngồi ở bên giường, vươn ra ngón tay ra chọc chọc vào lưng của Tố Tố. Tố Tố cũng không thèm để ý. Sở Lăng Xuyên trực tiếp thò tay vào trong chiếc áo ngủ của cô. Rốt cuộc, lúc này Tố Tố đã có phản ứng. Cô nới vòng tay đang ôm Tiểu Bao Tử ra, xoay người lại, trừng mắt nhìn Sở Lăng Xuyên, hất tay anh ra.

Thừa cơ, cánh tay dài của Sở Lăng Xuyên liền chụp tới, bế ngang Tố Tố lên. Cô muốn nói một chút, thế nhưng anh lại cúi đầu xuống hôn môi của cô, bước nhanh đi ra bên ngoài. Sở Lăng Xuyên nhanh nhẹn đi tới một gian phòng ngủ khác, khóa trái cửa lại, ném Tố Tố ở trên giường.

Tố Tố giãy dụa muốn ngồi trở dậy, nhưng Sở Lăng Xuyên đã ập tới, chặt chặt chẽ chẽ ôm cô vào trong ngực, áp ở dưới thân, dụ dỗ hôn môi của cô, trầm giọng hỏi: "Bảo bối, tức giận sao?"

Tố Tố mới không thèm tức giận với anh, chính là nghĩ muốn chọc anh chơi. Nhìn thấy bộ dạng cảnh ngộ của Sở Lăng Xuyên lúc này, Tố Tố cảm thấy rất buồn cười, nhưng cô vẫn cố ý nghiêm mặt nói: "Anh đã đáp ứng với em là không hút thuốc lá nữa rồi, nhưng mà nói rồi lại không giữ lời gì hết."

Sở Lăng Xuyên tiếp tục đến binh pháp trì hoãn: "Anh thật sự nghĩ muốn cai thuốc lá, bất quá cái việc cai thuốc này thực sự cần phải từ từ mới được. Bảo bối, cho anh một chút thời gian, được không hả?"

Tố Tố mới không tin lời nói này của anh, chỉ bằng ý chí và sức lực của anh, nghĩ cái việc cai thuốc lá này rất đơn giản. Trừ phi là anh không muốn cai thuốc lá: "Vậy anh viết giấy cam đoan cho em, cam đoan trong hai tháng phải hoàn toàn từ bỏ."

"Được, anh viết, ngày mai anh sẽ viết." Sở Lăng Xuyên nói xong liền đi bới áo ngủ của Tố Tố ra. Tố Tố lại túm tay anh, không để cho anh đạt được: "Hiện tại anh liền viết luôn, nếu không thì rất không thành ý."

"Hiện tại sao?" Sở Lăng Xuyên ngừng ngay động tác trong tay, nhíu mày nhìn cô: "A! Muốn tạo phản có phải không hả? Em lại dám làm chậm chễ phúc lợi của anh hả, thử xem anh thu thập em thế nào!"

"Ưm. . ." Miệng Tố Tố liền bị Sở Lăng Xuyên hung hăng hôn lấy. Bất cứ lời nói nào cũng không thể nói ra được nữa, chỉ có thể phát ra mấy tiếng ư ư a a. Tố Tố không hề thắc thỏm trầm luân trong khi Sở Lăng Xuyên hôn hít. Thẳng đến khi anh hoàn toàn đoạt lấy cô, thì cô mới có một chút lý trí suy nghĩ, nhưng cô lại đang ở thế hạ phong rồi.

Cái chuyện cai thuốc lá cứ như vậy đã không giải quyết được gì rồi. Tố Tố cô cũng không thể mỗi ngày đều coi chừng Sở Lăng Xuyên được. Cô chỉ hy vọng anh có thể nhớ được những lời cằn nhằn của cô. Lúc nào định hút nhiều thì hãy hút ít đi một chút, đừng để điếu thuốc lá không rời miệng.

Chủ nhật, Tố Tố cùng Tiểu Bao Tử sắp phải đi rồi. Thời gian sum vầy tuy rằng ngắn ngủi nhưng lại rất vui vẻ cũng rất hạnh phúc. Đến lúc phải chia tay khó tránh khỏi cảm giác thất lạc cùng không đành lòng. Tiểu Bao Tử được Sở Lăng Xuyên ôm vào trong ngực, cánh tay ôm lấy cổ của anh, dặn: "Ba ba, tuần sau ba phải về nhà, ba ba cùng mẹ mang cục cưng đi khu vui chơi nhé!"

Sở Lăng Xuyên hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, cười nói: "Được, đến cuối tuần sau ba ba không bận việc gì nhất định sẽ trở về nhà, mang cục cưng đi khu vui chơi. Con trai, ba ba yêu con!"

"Cục cưng cũng yêu ba ba!" Tiểu Bao Tử hôn chụt một cái ở trên mặt Sở Lăng Xuyên, trong lòng cậu nhóc thấy có chút thật luyến tiếc vì phải chia tay với ba ba. Chỉ là, lâu nay vẫn như vậy, cho nên ít nhiều cu cậu cũng đã thành thói quen.

Sở Lăng Xuyên đặt Tiểu Bao Tử ở trên ghế sau của xe, quay đầu nhìn về Tố Tố đứng ở một bên: "Cuối tuần sau gặp lại nhé, bà xã!"

Tố Tố cười: "Sở Lăng Xuyên."

"Hả?" Con ngươi đen của anh nhìn cô đầy vẻ thâm trầm.

Tố Tố nâng tay lên, không nhịn được liền kéo một chút chỗ tóc ngắn ngủn ở bên lỗ tai của Sở Lăng Xuyên. Cô hạ thấp giọng xuống nói: "Chuyện mà mình thích làm, không nên buông tay! Em vĩnh viễn luôn ủng hộ anh!"