Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 147-16




Tố Tố vội vàng đi đoạt lại con trai của mình, cuối cùng cô đã ôm lại được Tiểu Bao Tử trở về. Thế nhưng mà người phụ nữ kia lại giống như đã nổi điên lên rồi vậy Cô ta vơ luôn lấy tóc của Tố Tố, gắt gao túm chặt lấy.

"A!" Tố Tố bị ăn đau, không đi được, lại sợ Tiểu Bao Tử bị thương, nên cố nhịn đau, đặt Tiểu Bao Tử xuống. Rồi sau đó hai tay Tố Tố cũng túm được tóc của người phụ nữ kia. Bàn tay của Tố Tố níu chặt lấy tóc của cô ta, xoay người lại, đạp tới một cước. Thế nhưng mà, người phụ nữ kia vẫn nhất định không chịu buông tay.

Tiểu Bao Tử bị dọa sợ tới mức khóc ầm lên, gọi: "Mẹ ơi!"

Tố Tố bị vướng măc với người phụ nữ kia ở đó, có nghĩ muốn trông chừng cho con trai của mình, thì cũng không có biện pháp nào để trông chừng nữa. Cô chỉ nghĩ đến chuyện phải đánh ngã được người phụ nữ này để bảo vệ cho con trai. Nhưng mà người phụ nữ kia dường như đã phát điên lên rồi. Cô ta nảy sinh ý đồ ác độc, kéo tóc Tố Tố không buông, phảng phất như muốn xé toang lột luôn cả lớp da đầu của Tố Tố đi vậy.

Soái Ca vẫn cắn vào một bàn tay của người phụ nữ kia không buông. Người phụ nữ kia càng đau, tay càng túm lấy tóc của Tố Tố chặt hơn. Phảng phất như có làm như vậy, thì mới có thể khiến cho Tố Tố hiểu biết được, cô ta đã bị Soái Ca cắn đau đớn như thế nào vậy. . .

Tiểu Bao Tử thấy mẹ của mình không có cách nào thoát thân được. Cu cậu, nhìn thấy chiếc thẻ phòng nằm ở trên mặt đất, khi nãy mẹ cùng người phụ nữ xấu kia giằng co với nhau, đã bị văng ra đấy. Tiểu Bao Tử vội vã nhặt lên, rồi sau đó lái chiếc xe ô tô nhỏ của mình chạy về hướng cửa khu nhà mình đang ở.

Để chiếc xe dừng ở cửa, Tiểu Bao Tử đứng ở trong xe vừa vặn có thể quẹt thẻ. Cửa mở ra, cu cậu cố hết sức lôi chiếc xe ô tô đi vào, chạy đến cửa thang máy, lại dẫm lên chiếc xe ô tô, ấn mở khóa lên lầu. Đợi thang máy đến, Tiểu Bao Tử lại lái xe vào trong thang máy, rồi lại dẫm lên xe ấn nút bấm vào chỗ tầng lầu của nhà mình ở.

Thang máy cuối cùng đã lên tới nơi. Cánh cửa thang máy vừa được mở ra. Một khắc kia, cậu nhóc liền lái chiếc xe ô tô nhỏ của mình liền xông ra ngoài, sau đó đứng dậy, dùng bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ vào cửa nhà mình, miệng kêu gào: "Ông ngoại, ông ngoại, ông ngoại!"

Đang ở trong phòng bếp nấu cơm, An Quốc Đống nghe thấy được ở ngoài cửa hình như có tiếng gõ cửa, cùng tiếng la khóc của đứa nhỏ. Ông vội vàng bỏ lại công việc trong tay chạy tới cửa. Ông mở cửa ra, nhìn thấy Tiểu Bao Tử trên mặt đầy nước mắt. An Quốc Đống nhíu mày lại đầy vẻ kinh ngạc, một tay đưa ra ôm lấy Tiểu Bao Tử vào lòng: "Cái gì thế? Đã xảy ra chuyện gì vậy, mẹ đâu rồi?"

Tiểu Bao Tử vừa khóc nấc lên, vừa nghẹn ngào nói ra từng tiếng, ngón tay nhỏ chỉ vào thang máy: "Người xấu đánh mẹ, ông ngoại đi bắt người xấu."

Lúc này, Lý Nguyệt Hương cũng đã đi ra, vừa thấy Tiểu Bao Tử chỉ có một mình, hơn nữa còn đang khóc thê thảm, vội vàng hỏi: "Cái gì vậy, xảy ra chuyện gì rồi?"

An Quốc Đống đưa Tiểu Bao Tử tới trong lòng Lý Nguyệt Hương: "Bà chăm sóc đứa nhỏ, khóa cửa lại cho kỹ càng, tôi đi xem thế nào." Nói xong, An Quốc Đống vội vội vàng vàng rời đi. Ông xuống lầu, chạy về hướng công viên nhỏ, nhìn quanh mọi nơi. Nhìn thấy người qua đường đang chỉ chỉ chỏ chỏ về một phương hướng đằng kia, ông vội vàng chạy qua.

An Quốc Đống vội chạy tới nơi. Khi nhìn thấy một màn trước mắt, thì trái tim của ông thiếu chút nữa đã nhảy vọt ra ngoài. Chỉ thấy ở trên đất có rải rác từng nắm, từng nắm tóc một, hơn nữa trên mặt đất còn có một lưỡi dao nhỏ.

Tố Tố đầu tóc rối bời, đang cưỡi ở trên lưng người phụ nữ kia. Người phụ nữ kia bị ngã nằm sấp ở trên mặt đất. Hai bàn tay Tố Tố đang nắm lấy tóc của người phụ nữ kia, đập đầu của cô ta xuống đất. Mà Soái Ca thì đang cắn vào một bàn tay của người phụ nữ kia không chịu nhả ra.

Có hai bà già đứng vây xem xung quanh, giống như còn không biết chuyện gì đã xảy ra nữa, cũng không dám tiến lên can thiệp. Chỉ là có người sớm đã gọi điện thoại báo cảnh sát. An Quốc Đống thấy Tố Tố đã bị mất đi lý trí rồi, chính là máy móc, như nổi điên lên, cứ cầm lấy đầu của người phụ nữ kia mà đập mạnh xuống trên đất. Nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì sẽ xảy ra chuyện lớn. Ông vội vã bước lên phía trước, chế trụ tay của Tố Tố, kéo cô ra ôm vào trong ngực.

Tố Tố quay đầu lại, nhìn thấy được ba ba của mình, gương mặt trắng bệch lặng như tờ, rốt cục liền lộ ra sự sợ hãi cùng hoảng hốt. Cô ôm lấy An Quốc Đống, kêu oa một tiếng rồi khóc òa lên "Ba ba. . . !"

"Đừng khóc, đừng khóc." An Quốc Đống vỗ vào lưng Tố Tố để an ủi cô, rồi sau đó buông cô ra, đi đến thăm dò xem thương thế của người phụ nữ kia. Trên mặt đất đều là máu tươi, tóc rụng. An Quốc Đống xoay chuyển mặt người phụ nữ kia lại. Vừa mới nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ này, ông liền nhận ra ngay, đây đúng là Mã Lỵ, tội phạm trốn trại đang bị vây bắt.

Tuy rằng trên đầu, trên mặt cô ta đều là máu, nhưng mà cô ta vẫn còn sống. An Quốc Đống nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhanh chóng gọi điện thoại. Mà Soái Ca lúc này vẫn đang nằm sấp ở trên mặt đất, trong miệng vẫn còn cắn cổ tay của Mã Lỵ, không buông ra.

An Quốc Đống vỗ vỗ lên đầu Soái Ca, nói ra lệnh: "Nhả ra, Soái Ca, nhả ra nào."

Soái Ca nghe được khẩu lệnh của chủ nhân, đến lúc này mới há miệng buông cổ tay của Mã Lỵ ra. Nó ngẩng đầu lên nhìn An Quốc Đống, rồi sau đó quy củ quỳ rạp nằm ở trên mặt đất, không dám động đậy.

Cả người Tố Tố vẫn còn run rẩy, đứng ở nơi đó nức nở khóc. Đến lúc này cô mới chợt nhớ tới con trai không biết đã đi đâu rồi, liền kêu lên vẻ đầy sợ hãi: "Con trai tôi đâu rồi, Tiểu Bao Tử đâu rồi?"

Tố Tố đã hoàn toàn hoảng loạn. An Quốc Đống vội vàng ôm lấy con gái: "Đừng sợ, đừng lo lắng, Tiểu Bao Tử đã ở nhà rồi! Thằng bé đang ở cùng với mẹ của con rồi."

Nghe thấy ba ba mình nói như vậy, cả người Tố Tố liền trở nên vô lực, ngã khuỵu xuống.

Lúc này Tố Tố đã hoàn toàn bị dọa sợ rồi. Vừa mới rồi cô đã dùng hết khí lực của mình, nên lúc này, cả người đều trống rỗng mềm nhũn.

Cảnh sát đã đến nơi, xe cứu thương cũng tới rồi, đưa Mã Lỵ đi. Còn Tố Tố tất nhiên bị khiêng trở về trong nhà.

Lúc Tố Tố tỉnh lại thì đã là ba giờ sau rồi. Cả người cô, từ đầu đến chân đều đau nhức. Ngay cả đến các khe móng tay cũng bị đau nhức, gần như không có một chỗ nào là không chỗ đau. Cô nhíu mày, khẽ khàng rên lên một tiếng, rồi sau đó mở mắt ra.

Ánh mắt Tố Tố có chút mơ hồ, nhìn thấy được ba cái đầu, Tiểu Bao Tử, Sở Lăng Xuyên, còn có mẹ cô nữa. Cô hồi tưởng lại, nhưng mà cả người phát đau nhức, giống như đã rời rã hết cả ra rồi.

Sở Lăng Xuyên biết được việc này là do Thẩm Hạo Vũ nói cho anh biết. Lần trước Sở Lăng Xuyên cố ý nói cho Thẩm Hạo Vũ biết chuyện Hồng Trang đi xem mắt. Lần này, Thẩm Hạo Vũ lại cố ý nói lại cho Sở Lăng Xuyên biết chuyện, Tố Tố đã đánh nhau với kẻ bắt cóc như thế nào. Hai người đã không ai còn thiếu nợ ai nữa, cũng không cần phải cảm ơn lẫn nhau nữa.

"Bảo bối, em thấy trong người như thế nào rồi?" Sở Lăng Xuyên nghĩ muốn nắm giữ lấy tay của Tố Tố, nhưng mà, tay cô cũng bị thương, bị cào cấu, còn có cả những vết bầm tím. Tóc chỗ dài chỗ ngắn, hẳn là bị người ta kéo tóc, dùng vật gì đó sắc bén cắt đi rồi. Tim của anh đau nhói lên từng đợt, nghĩ mà sợ.