Thiêm thiếp mệt mỏi chẳng biết bao lâu, bất chợt mùi thức ăn làm mũi tôi khụt khịt. Tôi tò mò bước ra ngoài. Nhìn vào bếp, hai mắt mở to, cảm giác mừng rỡ làm trái tim tôi vô thức đập rộn. Lâm Đạt đang nấu bữa tối! Nãy giờ anh xuống siêu thị mua thức ăn sao?
Quay lại thấy tôi, anh khẽ cau mày:
– Em về giường ngủ tiếp đi!
Còn ngủ nghê gì được nữa? Tôi bước đến, nhanh tay giúp anh. Anh làm bếp chính, tôi là phụ bếp. Một hồi bữa tối nóng hổi ba mặn một rau cũng đã sẵn sàng.
Mẹ tôi không nghi ngờ gì, trong bữa vui vẻ nói chuyện. Tôi vừa ăn vừa liếc anh, chân còn tìm đến chân anh xoa xoa. May sao anh không gạt tôi ra. Lòng rộn ràng tôi ăn liền ba bát cơm. Tôi đã thèm thịt bò đến phát điên rồi! Ai kia thỉnh thoảng lại gắp cho tôi miếng bò hầm, món tôi thích nhất, chưa kịp động tay đã lại có trong bát. Thực tình, Lâm Đạt ơi… anh cứ cho cảm xúc của tôi đi tàu bay giấy là thế nào? Đến chết vì đau tim mất thôi!
Đẩy mẹ về phòng với cháu, tôi kiễng chân thơm chụt lên má anh một cái, dọn dẹp nhanh bát đĩa. Ai kia cau mày:
– Toàn mỡ.
Thế nhưng, không lau đi! Tôi mím môi cười sung sướng. Con người này quyến rũ tôi cũng bởi sự lạnh lùng kiêu kỳ. Có khi nào tôi thuộc thứ tính cách thích bị bắt nạt không nhỉ? Khẽ lắc đầu, cái tội khổ vì mê trai đẹp mà thôi!
Lại bị ai kia bế về phòng rồi! May mà phòng bé con đóng cửa, nếu không tôi xấu hổ đến chết mất.
Bầu ngực căng tràn từ lúc nào đã không còn tiết sữa, bờ môi ai kia tìm đến đỉnh hoa kích thích làm thổi bùng bao khao khát. Tôi vuốt ve mái tóc ngắn anh, thì thào trong cảm giác đê mê đến rùng mình:
– Hình như… chưa nên! Bác sĩ bảo… phải sáu tuần…
Mà kệ, đã thích là nhích! Tôi chủ động đặt tay anh lên nơi đã sớm ẩm ướt giữa hai chân. Cũng gần một tháng rồi, cơ thể tôi đã sẵn sàng, chẳng thể bắt anh chờ đợi thêm nữa. Tôi cũng chẳng chờ được! Thuận nước đẩy thuyền… Vật đàn ông cứng rắn như thép nóng, một lực nhấn hông đâm thẳng vào nơi trơn ướt mời gọi, nhịp nhàng ra vào quen chốn. Tôi oằn mình đắm chìm trong mê lực từ anh, cơ thể cùng tâm trí chỉ có anh thôi, vươn người ngồi lên đùi anh hòa nhịp. Nụ hôn triền miên bất tận, cánh môi thơm ngát quấn quýt, hơi thở nồng nàn hòa quyện. Tình yêu vẫn đắm say sau bao sóng gió tưởng chừng gục ngã, tôi vẫn là kẻ may mắn, may mắn không lời nào để diễn tả nữa rồi! Anh yêu tôi, anh tin tôi…
– Quyên… anh xin lỗi!
Âm giọng nghèn nghẹn bên tai, đáy mắt chuyển đỏ tha thiết của người đàn ông đang chiếm lĩnh cơ thể tôi. Vòng ôm siết ghì chặt thân thể mảnh mai như khảm sâu vào cơ thể rắn chắc. Tôi lắc đầu, cảm giác tủi thân bất giác dâng lên đầy ắp làm tôi thút thít. Hôn lên những giọt nước mắt nóng hổi trên má tôi, bên dưới không ngừng thúc mạnh những nhịp si mê cuồng dại. Giận anh làm sao được, đã cho anh tất cả, cả thân thể, tâm trí, trái tim ngu si này rồi, chỉ sợ anh chê bai mà vứt bỏ thôi! . Truyện Quân Sự
Bình minh chào đón tôi là gương mặt đàn ông còn vương nét trẻ thơ dù đã ở tuổi ba ba. Tối qua ôm tôi về phòng, anh vào nhà tắm tắm rửa, xử sạch đám râu lún phún trên cằm sau hai tuần không còn tâm trạng. Vừa đẹp lại vừa trẻ thế này, chỉ chết con gái nhà người ta thôi! Tôi chạm tay lên sống mũi thẳng tắp sờ sờ, bất chợt, người kia lơ mơ mở mắt, chau mày:
– Em không ngủ được?
Tôi rúc vào ngực anh nịnh nọt:
– Người ta sướng quá, ngủ không nổi!
Ai kia phì cười. Cúi xuống nâng mặt tôi lên đối diện anh, đôi mắt nâu sẫm nhanh chóng chuyển vẻ bất mãn.
– Dù sao cũng nên cảm ơn hắn.
Tôi gật gật. Nụ hôn ngọt ngào ngày mới đáp xuống môi tôi như khẳng định chủ quyền: tôi chỉ là của riêng anh thôi!