Một câu nói, mạnh mẽ tiếp quản sinh mệnh cô.
Ân Ân mười sáu tuổi dẫu môi, sợ hãi chỉ muốn khóc.
Cha mẹ mất sớm, người ông yêu thương lại ra đi, chỉ để lại một mình cô sống trên đời này.
Cô hiểu ông an bài nam nhân giống như đại ca xã hội đen tới chăm sóc côcùng công ty là vì tốt cho cô, sợ cô bị những người thân ham muốn di sản kia bắt nạt, nhưng cô thật muốn nói cho ông biết, cô nguyện sống cuộcsống độc lập cũng không quan tâm đem xí nghiệp Kiều Sinh tặng cho chú,cho họ hàng, chỉ mong người đàn ông đáng sợ này tránh xa cô càng xa càng tốt.
Anh ta xem ra thật sự rất giống người xấu, cô rất sợ anh ta vừa giận liền đem quả đấm đấm về phía cô?
“Bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ chuyển vào .” Nghiêm Chinh lên tiếng lần nữa,ngữ điệu cứng nhắc, khuôn mặt anh như trước không có biểu tình nào.”Mộtmặt thay ông cô chăm sóc cô, đồng thời tiếp nhận vị trí tổng giám đốc xí nghiệp Kiều Sinh, tạm thời thay cô quản lý thuộc về tài sản của cô, cho đến khi cô lấy chồng mới thôi.”
Anh ta muốn chuyển tới? Cùng cô sống chung một mái nhà?
Không cần! Cô không cần! Ân Ân càng muốn khóc, cô muốn lắc đầu nói không,nhưng mà chỉ nhìn thấy anh, nghĩ tới nắm đấm, liền hoàn toàn mất hếtdũng khí.
Thái độ của anh cường thế kiên định, những người thân thích lòng lang dạ sói trừ hung hăng trừng anh, cũng không kế khả thi.
Vì vậy cô nơm nớp lo sợ, cảnh giác sợ hãi, không hề lựa chọn, trở thành người được bảo vệ dưới đôi cánh của anh.
Vì lời hứa với ân nhân, Nghiêm Chinh quyết định ở lại Đài Loan chăm sóc Ân Ân cùng điều hành xí nghiệp Kiều Sinh, vì thế anh chỉ có thể đem trụ sở tập đoàn Ngũ Hành dời trở lại, dĩ nhiên, bốn người bạn kia cũng trở vềĐài Loan.
Hơn nữa để cho tiện cho việc xử lý chuyện ở xí nghiệpKiều Sinh, anh đem quản lý của tập đoàn Ngũ Hành cùng xí nghiệp KiềuSinh hợp lại, bớt đi qua lại bôn ba phiền phức.
Dưới sự hướng dẫn cơ trí chính xác của Nghiêm Chinh, xí nghiệp Kiều Sinh rất vào lại quỹđạo, chậm rãi đem sự rung chuyển khi mất đi tổng giám đốc ổn định trởlại.
“Tiểu thư, cô đã về!”
Mới vừa do tài xế tiếp về nhàJon dạ, xách theo cắp sách đi vào cửa, bà quản gia Chu giống như thườngngày ở cửa nghênh đón, đợi cô tiến vào đại sảnh, uống nước hoa quả lạnhđã được chuẩn bị từ sớm.
Bà Chu mập mạp đã ở Kiều gia hơn mườinăm, có thể nói từ lúc Ân Ân ra đời, bà liền bắt đầu chăm sóc cô, chotới bây giờ vẫn luôn chăm sóc cô như con gái của mình.
“Ngườikia. . . . . . Anh ta về chưa?” Ân Ân uống một hớp nước trái cây lạnhnhư băng, mắt to tròn giống như động vật nhỏ đề phòng mãnh thú, cẩn thận nhìn bốn phía.
Quản gia Chu có chút buồn cười trả lời: “Còn chưa. Cậu Nghiêm có thể muộn một chút mới về.”
Cho dù sống chung dưới một mái nhà đã hai năm, Ân Ân còn chưa dám gọi thẳng tên của Nghiêm Chinh, chỉ cần nhìn thấy anh xuất hiện, cô liền lập tứctránh xa.
Anh mặt mũi nghiêm túc luôn là đi sớm về trễ, rất ít có cơ hội cùng với cô chung đụng —— thật ra thì cho dù có, Ân Ân cũng làtrốn anh, ngay cả nói với anh một câu cũng sẽ phát run. Thỉnh thoảngngồi cùng bàn ăn cơm, anh trầm mặc ít nói, cô cũng không có gì nói chotốt, hai người luôn là cúi đầu yên lặng dùng cơm, câu duy nhất hai người nói với nhau chỉ có: “Tôi ăn no!” hoặc “Mời dùng từ từ!”
Hơn nữa trời sinh anh có khuôn mặt xấu, luôn là mặt không chút thay đổi, cô dĩnhiên sợ anh rồi. Hiện tại cô tổng hội đặc biệt cẩn thận lưu ý, tránhcùng anh trong một không gian.
Ân Ân ngồi cùng quản gia hàn huyên một lát, chợt nghe tiếng đóng cửa xe ở bên ngoài truyền vào, tiếp theolà tiếng người làm vườn chào hỏi Nghiêm Chinh.
Nghiêm Chinh về? ! Ân Ân đem cái ly đặt trên bàn, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy lên tầng.
Lúc này bà Chu bật cười. Xem ra Ân Ân thật rất sợ Nghiêm tiên sinh! Thật ra thì cô bé căn bản không cần phải sợ anh, cô nhìn ra cậu Nghiêmđã cốgắng thử chăm sóc Ân Ân, là Ân Ân luôn cự tuyệt anh, cho nên không thấyđược dụng tâm của anh.
Một lát, Nghiêm Chinh đi vào, anh liếc mắt nhìn bàn, nhàn nhạt hỏi bà Chu: “Ân Ân về rồi?”
“Đúng vậy a, vừa về.”
“Ừ. Tôi lên trên tắm trước.” Nghiêm Chinh bước lên bậc thang, chuẩn bị trở về phòng tẩy đi một thân mỏi mệt.
“Cậu Nghiêm, trễ như vậy bữa tối muốn ăn chút gì không?” Bà Chu ngăn anh trở về phòng, bước lên trước anh hỏi.
“Buổi tối tôi còn hẹn quan trọng, sẽ không ở nhà dùng cơm, đợi lát nữa tắm rửa xong, lại phải đi luôn.”
“Như vậy nha? Ngài thật khổ cực!”
Bà Chu biết, anh làm việc không ngừng, xã giao, tất cả đều là vì xí nghiệp Kiều sinh. Lão gia ở dưới có biết thanh niên ông nhờ cậy thật tình cốgắng vì xí nghiệp Kiều Sinh đến liều mình như vậy nhất định sẽ cảm thấyrất vui mừng chứ?
“Tôi chỉ làm chuyện tôi đã hứa, cũng không cảmthấy khổ cực. Huống chi —— tôi không có ở đây, cô ấy mới có thể ăn vuivẻ một chút!” Nghiêm Chinh liếc mắt nhìn cánh cửa ở tầng 2, đó là phòngcủa Ân Ân.
“Nào có chuyện như vậy! Ngài làm sao sẽ nói như vậy đây?” Chu thái thái cười đến rất lúng túng.
“Bà không thể phủ nhận, cô ấy luôn vừa thấy tôi liền trốn. Mới vừa rồi, côấy cũng biết là tôi về, cho nên mới trốn về phòng chứ? Nếu không phảinhư thế, nước trái cây làm sao mới uống một ngụm, người rồi rời đi đây?” Nghiêm Chinh nhàn nhạt mà nói ra.
“Này. . . . . .” Lần này bà Chu nói không ra lời.
“Không sao! Tôi không trách cô ấy.”
Nghiêm Chinh chẳng qua là không hiểu, Ân Ân vì sao sợ anh thế?
Anh thừa nhận lúc làm việc xác thực vô cùng nghiêm túc, cấp dưới phạm sailầm đều ném ra ánh mắt như giết người, cũng không chút lưu tình, hơn nữa diệt trừ công ty địch thủ thì càng tuyệt không nương tay, nhưng —— anhtự nhận đã dùng nhất vẻ mặt ôn hòa nhất để đối mặt với cô, nói chuyệncũng tận lượng thủ thỉ thù thì, nhưng cô vẫn là đem anh thành kẻ giếtngười cướp của, vừa nghe thấy tiếng anh giống như chuột nhỏ sợ mèo, lậptức chạy không thấy bóng dáng.
Nhưng Nghiêm Chinh nào biết, chodù anh cố gắng nặn ra vẻ mặt ôn hòa cũng giống anh như bình thường,khuôn mặt tú lơ khơ căn bản không thay đổi, còn là rất dọa người. (Khuôn mặt tú lơ khơ chỉ khuôn mặt lạnh lùng, không biểu cảm)
Anh nghĩ, mình tốn thêm chút thời gian cùng cô chung đụng, cô cũng không sợ anhnhư thế nữa, nhưng công việc của anh thật sự quá bận rộn, của mình kimkhống tập đoàn cùng Kiều gia sự nghiệp song song cần xử lý, hắn bận đếnnỗi ngay cả dùng để ngủ thời gian cũng cảm thấy xa xỉ, đâu còn có nhànhạ thoải mái cùng với nàng bồi dưỡng tình cảm?
Thỉnh thoảng, anhdùng chút thời gian ăn cơm với Ân Ân, ngược lại hại cô không tiêu hóađược, bởi vì từ đầu tới cuối cô đều không dám ngẩng đầu lên, chẳng qualà liều mạng đút thức ăn vào miệng, một lòng nghĩ ăn xong cơm nhanh mộtchút, sau đó trốn về phòng.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, ở chung đã hai năm, quan hệ giữa bọn họ vẫn giống với lúc đầu.