Cô Dâu Mười Chín Tuổi

Cô Dâu Mười Chín Tuổi - Chương 75: Lỗi lớn nhất của cô là dám xuất hiện trước mặt Bội Nghi




Bội Nghi cứ ngồi im ở đó một lúc, mặc cho nước mắt cứ thế lặng lẽ trào ra. Một lát sau, phịch một tiếng, cô mới chịu đẩy cửa xe ra, nhìn anh vẻ đầy oán hận: "Sao anh lại đần như vậy chứ? Anh không nhìn thấy xe đang chạy hay sao mà vẫn còn lao đến như vậy? Nếu anh bị xe đụng chết, Nữu Nữu sẽ phải làm thế nào đây?"

Người nọ thấy Bội Nghi bước xuống xe, lập tức toe toét cười miệng rộng đến tận mang tai, để lộ ra hai hàng răng trắng noãn  sáng ngời, lập tức ôm lấy cánh tay của cô, di@en*dyan(lee^qu.donnn), vẻ mặt đầy vẻ nịnh hót, dỗ dành cô: "Không khóc, không khóc nữa, anh đây không thể nào xảy ra chuyện gì đâu…"

Bội Nghi lấy tay đẩy anh ra, liếc nhìn thấy vẻ mặt cố chịu đau của anh, vừa đau lòng, vừa kéo anh lên xe: "Còn không mau lên xe, đi đến bệnh viện!"

Tài xế cuống quít chuẩn bị lái xe đi. Tần Thiếu Dương cũng vội vã túm luôn lấy tay của Bội Nghi liên tiếp cầu khẩn: "Bội Nghi, anh không đi bệnh viện đâu, hãy về nhà đi, chỉ cần em cho anh một chút rượu thuốc là được."

Thật vất vả lắm Bội Nghi bằng lòng chịu gặp anh, nói không chừng ngày mai cô sẽ lại không để ý tới anh nữa cũng nên. Cho nên tối nay anh cần phải một tấc không đi một ly không rời, dứt khoát phải đi theo bên cạnh cô, Dieenndkdan/leeequhydonnn hai người bọn họ phải ở bên nhau hòa hòa thuận thuận suốt một đêm nay. Anh còn lâu mới chấp nhận cái chuyện đi đến bệnh viện để chịu tội kia!

"Muốn về nhà sao?" Bội Nghi hừ lạnh một tiếng, mặt không biến sắc quan sát anh: "Tần Thiếu Dương, anh rất có khả năng đó, cái gì không sạch sẽ cũng nuôi, thiệt thòi cho tôi, hôm nay vừa mới đồng ý Nữu Nữu dẫn anh trở về nhà, vậy mà anh thì đâm xuyên ra một việc như vậy…"

Sắc mặt của Tần Thiếu Dương tái nhợt đi, âm trầm bất định, cũng không nói câu nào hết. Nhưng Bội Nghi chỉ cần nhìn vẻ mặt kia của anh, cũng biết là lúc này anh đang cực kỳ tức giận, lửa giận trong lòng cô cũng lập tức hơi hạ xuống một chút. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Cô có thể thông cảm cho sự khó chịu lẫn sự khổ sở này của anh, nhưng mà, nhìn thấy ở bên cạnh người mà mình yêu sâu đậm kia, lúc nào cũng có nhiều phụ nữ vây quanh như vậy, bảo cô không tức giận, là chuyện tuyệt đối không thể nào.

Đúng lúc này Tần Thiếu Dương chợt mở miệng "Dừng xe!" Cũng may lúc này xe cũng chỉ mới vừa khởi động, tài xế liền cuống quít dừng lại, liền nghe thấy rầm một tiếng, Tần Thiếu Dương đã nhảy xuống xe, lộn vòng trở về hướng nhà trọ của Vấn Lam.

Bội Nghi cũng không động đậy. Tần Thiếu Dương nghĩ như thế nào thì anh cứ việc làm như thế ấy. Kết hôn lâu như vậy, ly hôn lâu như vậy, cô chưa từng bao giờ làm ầm ỹ đối với chuyện anh có phụ nữ khác ở bên cạnh. di◕ễn♠đà‿n♠lê♡♠q◕uý♠đôn Nhưng lần này, cô sẽ để cho mình được tùy hứng một lần xem thế nào.

Vấn Lam đã sớm hóa đá ở trong phòng khách, mà một đám đàn em của Tần Thiếu Dương cũng vừa nhảy lên xe dự định trở về, nhìn thấy đại ca trở về, lại cuống quít xuống xe, chào hỏi rất cung kính: "Đại ca…"

"Đại ca có điều gì cần dạy bảo!"

Cánh tay trái của Tần Thiếu Dương đau đến tê tâm liệt phế, nhưng anh vẫn đứng thẳng băng, một ngón tay chỉ vào trong phòng: "Lôi cho ta cái đồ đê tiện kia ra ngoài!"

Chỉ chốc lát sau Vấn Lam quần áo xốc xếch liền bị người ôm ra ngoài, cả người đứng run rẩy ở một bên. Tần Thiếu Dương đư cặp mắt lạnh lẽo nhìn cô ta, lửa giận trong mắt cũng rực rỡ hơn. Thực thà mà nói, đối với người phụ nữ bên cạnh này, anh vốn dĩ cũng không có ý gì, chẳng qua là anh cũng chỉ gặp dịp thì chơi, bổ sung thêm chút thể diện cho lão đại anh mà thôi. Trong ngày thường, từng người một cứ an phận thủ thường thì cũng thôi đi, anh không phải người hẹp hòi, đối với các cô, anh tự nhận thấy mình cũng khá hào phóng, phòng ốc, xe cộ, đồ trang sức châu báu cái gì anh cũng không từ chối. Nhưng mà, ngay lúc này Vấn Lam dám gieo họa trước mặt Bội Nghi như vậy, nếu như anh còn tiếp tục dung túng nữa, về sau này ai còn để Bội Nghi ở trong mắt nữa đây?

"Tôi đã cho cô đồ, chi phiếu, thẻ tín dụng, tiền mặt, bất động sản, châu báu… Đúng vậy, nhưng phàm là những thứ mà cô dựa dẫm vào tôi có được, cho dù là một cái áo lót, cũng phải để lại đó cho tôi, không được suy suyển một chút xíu nào, sau đó, thì cút… Con mẹ nó chứ, vĩnh viễn đừng có bao giờ xuất hiện ở trước mặt ông đây!"

Tần Thiếu Dương châm một điếu thuốc, không nhanh không chậm mở miệng nói. Bên này anh vừa dứt lời, bọn đàn em cũng lập tức động tay động chân. Những đồ trang sức mà Vấn Lam mang trên người trên cổ trên tay liền bị tháo ra sạch sẽ triệt để, sau đó đẩy cô trở về trong phòng, lấy lại sổ tiết kiệm, khế ước mua bán nhà, các loại đồ vật…

Vấn Lam mắt nhìn thấy Tần Thiếu Dương tuyệt tình như vậy, đương nhiên sẽ không chịu bỏ qua như vậy. Cô ta giãy giụa, gào thét, túm lại mấy người tiểu đệ, lại cắn răng mấy cái mới vọt tới trước mặt Tần Thiếu Dương nói như van xin: "Thiếu Dương, em cũng chưa hề làm chuyện gì sai, anh không nên tuyệt tình với em như vậy …”

Đương nhiên là Tần Thiếu Dương mặc kệ cô ta, chỉ liếc mắt nhìn Vấn Lam một cái: "Cô dám xuất hiện trước mặt của Bội Nghi ở tại nơi này, đó chính là lỗi lớn nhất của cô, cút!"

Tần Thiếu Dương một cước đá văng Vấn Lam: "Nếu như cô còn dám chường mặt để cho tôi nhìn thấy, hoặc là để cho Bội Nghi, hoặc là thủ hạ huynh đệ của tôi nhìn thấy bóng dáng của cô, Vấn Lam, cô cũng biết thủ đoạn của tôi rồi đấy, nơi hải ngoại, Thái Lan, Cambodia, những vùng đất ở bên kia luôn luôn thiếu kỹ nữ đó…!"

Lời nói của anh không nhanh không chậm, nhưng lại khiến cho Vấn Lam chợt  rùng mình ớn lạnh. Cô biết anh là người lòng dạ độc ác, nhưng chưa từng nghĩ, anh cũng chỉ vì một người phụ nữ kia mà hóa thành một sợi chỉ mềm mại lượn quanh như thế… Nếu như cô chịu an phận thủ thường né tránh… chịu nghe lời gã đàn em kia đã nói…

Vấn Lam xụi lơ ngã xuống đất, nhìn căn nhà trọ xa hoa lộng lẫy kia, lại nghĩ đến tất cả những thứ suốt một năm qua mình tích góp từng tí một, lại cảm thấy đau xót đến khó chịu. Con mụ đàn bà đê tiện kia, tại sao, tại sao đã ly hôn rồi mà vẫn còn phách lối như vậy chứ? Vấn Lam cô có chỗ nào không sánh bằng cô ta…

Lại nghĩ đến không cần phải đợi đến ngày mai, chuyện xấu này của cô sẽ lập tức được lan truyền khắp trong hội, mình ngang ngược càn rỡ như vậy, không nói có người đồng tình, người bỏ đá xuống giếng cũng đếm không hết… Trong lòng Vấn Lam chỉ còn lại nỗi hối hận và sự bi thương đến cùng cực.

Tần Thiếu Dương xử lý xong chuyện của Vấn Lam, lập tức trở về trên xe, dặn bảo tài xế lái xe đi về nhà của Bội Nghi. Sau đó liền mượn cớ mình bị thương say rượu, liền cứ ôm lấy người nọ nhất định không chịu buông tay.

Bội Nghi liếc nhìn Tần Thiếu Dương một cái vẻ bất đắc dĩ, nhưng anh vẫn cứ nhắm mắt lại rầm rì ở trong lòng cô, "Bội Nghi, cánh tay của anh rất đau, đầu cũng rất đau…"

"Ai bảo anh uống nhiều rượu như thế, ngày nào mà anh chẳng đều uống như vậy! Có một ngày nào mà anh lại không uống say túy lúy hay không chứ? Anh như ngươi thế này, nếu như  Nữu Nữu nhìn thấy thì làm thế nào?"

Bội Nghi vừa nói với anh như oán giận, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng xoa nơi huyệt Thái Dương cho anh. Cô làm chuyện này đã thành thói quen, ngón tay mềm mại, dùng sức lực vừa vặn, làm cho Tần Thiếu Dương thấy cực kỳ thoải mái, khẽ thốt lên một tiếng rên rỉ đầy sự hài lòng, nhắm mắt lại không muốn nói chuyện.

"Đã rất lâu rồi anh không được gặp Nữu Nữu, cũng không biết dạo này con gái chúng ta như thế nào! Thực sự, anh nghĩ anh thấy mình là một người cha không xứng chức làm ba…"

Bội Nghi nghe thấy anh nói với giọng như vậy, trong lòng không khỏi dấy lên một hồi chua xót: "Anh vẫn còn biết anh không xứng chức làm ba sao, ngày ngày Nữu Nữu đề nói nhớ ba, đến buổi tối nằm mơ cũng vẫn luôn miệng kêu ba…”

Bội Nghi che miệng, nghẹn ngào không nói ra lời được nữa. Cô quay đầu đi, nước mắt liền rớt xuống.

"Bội Nghi, Bội Nghi…" Tần Thiếu Dương không thể nào chịu được mỗi khi nhìn thấy cô khóc, trong trái tim anh cảm thấy thật khó chịu, giống như là bị mèo cào vậy. Anh không thể làm gì khác hơn là gắt gao ôm lấy cô, ghì chặt cô ở trước ngực, vuốt ve mái tóc của cô hết lần này đến lần khác: "Là anh không tốt, thật xin lỗi, Bội Nghi, Bội Nghi… Đều là lỗi của anh hết, chỉ cần em đừng khóc nữa, bất cứ chuyện gì anh cũng đều đồng ý với em…"

Đôi mắt Bội Nghi đẫm lệ nhìn anh, mê ly. Cũng chỉ là mấy tháng không nhìn thấy anh thôi, vậy mà cả người anh tựa như đã gầy đi một vòng. Trên trán anh đã có mấy nếp nhăn nhàn nhạt rồi. Không bao giờ cô còn nhìn thấy một Tần Thiếu Dương như lúc ban đầu cô đã từng gặp đó nữa, một Tần Thiếu Dương hăng hái, đầy nhiệt huyết… Bội Nghi cảm thấy trong lòng chua xót khó chịu, lại nghĩ đến chủ đề mà mình đã từng đề cập tới vô số lần, cô liền lập tức tiếp tục mở miệng: "Thiếu Dương, chúng ta không làm nữa có được hay không?"

Tần Thiếu Dương thấy gương mặt xinh đẹp của cô tái nhợt, đáy lòng cảm thấy khổ sở giống như bị lưới đao xoắn lại vậy. Anh nhẹ nhàng vuốt vuốt cái sống mũi rất thanh tú, rốt cuộc nặng nề gật đầu: "Bội Nghi, anh đồng ý với em, em hãy đợi anh thêm nửa năm nữa thôi, chờ anh giải quyết sạch sẽ mấy sự kiện kia xong, anh liền rửa tay không làm nữa. Chúng ta người một nhà cũng giống như mấy người nhà A Hạo vậy, dời ra nước ngoài sinh sống, sẽ không tách rời nhau ra nữa."

Vẻ mặt này của anh thật giống như ngày mà anh gặp cô lần đầu tiên, bộ mặt anh cũng mang cái vẻ phớt tỉnh như thế này khi đưa ra cho cô một lời cam kết. Bội Nghi cực kỳ vui mừng mà lại bật khóc. Cô ôm lấy anh thật chặt: "Thiếu Dương, Thiếu Dương…"

Trong đôi mắt trầm tĩnh của Tần Thiếu Dương lại không có vẻ vui mừng và kích động giống như Sầm Bội Nghi, đã phần trong đó, cũng chỉ là sự sâu thẳm không thấy được, hoặc là không thấy rõ ràng lắm, hay nói đúng hơn là sự lảng tránh cùng với những rắc rối cùng với những mờ mịt không thấy bờ bến.