La Khuẩn và Uông Dương ởbên nhau như thế bị bọn chúng tôi cười nhạo sau lưng được một thời gian rồicũng dần quên đi. Mỗi người đều có những công việc hằng ngày riêng để tranhđấu, để yêu thương và thù hận, và để trưởng thành.
Giả Tếu Ảnh dưới sự tấncông của Trịnh Thường, đã chết ngay với một tốc độ kinh người.
Giả Tếu Ảnh từ một cô gáitrước lúc vào đại học chỉ cần nói chuyện với con trai cũng đỏ mặt vậy mà đãnhanh chóng đổi thay, đến tận bây giờ đêm đã không còn về kí túc xá, cả đênlang thang ở các hàng “Internet”, các phòng thu âm hay những nơi tương tự. Sứcmạnh của giai quả thực là quá lớn.
Tối hôm đó, sau khi tanhọc, Tếu Ảnh muốn tôi đi cùng với cô đến kí túc xá của Trịnh Thường để lấyquyển sách tuyển tập các bài thi tiếng Anh. Tếu Ảnh vẫn còn nhớ đến kì thitiếng Anh, xem ra tiếng Anh vẫn có sức ảnh hưởng hơn là người yêu.
Hai chúng tôi vừa đi vừacười nói, chẳng mấy chốc đã đi đến chân cầu thang kí túc xá của Trịnh Thường.
Đó là lần đầu tiên tôivào kí túc xá nam ở trường chúng tôi. Một lần vào đây đúng là được mở mang tầmmắt.
Mùi hôi thối của nhữngchiếc tất để lâu ngày đang được đặt ở trên gối.
Bộ quần áo đá bóng ướtsũng mồ hôi đang được vứt ở trên giường.
Những bức hình các cô gáingực to, trông là thấy phát thèm thuồng, được dán ở khắp phòng.
Trên bàn, dưới đất, ở bấtcứ chỗ nào cũng có thể nhìn thấy các bình nước ngọt, chai bia, giấy lộn, vỏ mỳtôm vứt lung tung.
Kinh hãi hệt như tấm ảnhvề phòng của con trai mà tôi vẫn thườn thấy trên mạng.
May mắn thay mẹ tôi sinhra tôi là nữ. Nếu như mẹ mà sinh ra một thằng con trai có cái phòng ngủ giốngnhư thế này thì tôi tin chắc rằng không phải căn phòng đó sẽ bị thiêu rụi thìngười mẹ ưa sạch sẽ của tôi cũng sẽ phát rồ đến mức muốn tự thiêu.
Thời gian đó là mùa hè,dọc hành lang đều có thể nhìn thấy những cậu con trai cởi trần, mặc quần đùi đilại trong kí túc xá. Lúc đó tự nhiên tôi thấy hơi hoảng sợ.
Lấy xong sách, chúng tôiở lại phòng của Trịnh Thường nghịch máy tính. Lúc Tếu Ảnh ngồi xuống trước máytính cảu Trịnh Thường, cậu ta lập tức căng thẳng nói: “Em đừng nghịch linh tinhnhé, có nhiều phim “sex” lắm đấy, con gái là không nên xem.”
Tếu Ảnh lườm cậu ta mộtcái rùi hỏi: “Anh nói thật hay nói đùa đấy?”
Trịnh Thường trả lời:“Thế em tưởng rằng máy vi tính ở kí túc xá nam dùng để học lập trình chắc?” Chủyếu là để đi chơi điện tử, xem phim “sex” và chat QQ thôi. Những người như anhdùng máy vi tính để viết thư cho em là cự kì hiếm hoi đấy bởi vì con trai lúcviết thư tình chỉ cần ấn CTRL + C, rồi CTRL + V là ok rồi.”
Tếu Ảnh nghe vậy khôngtin, nhất quyết bới tung phần dữ liệu trong máy tính của Trịnh Thường để xemmột lượt. Tếu Ảnh tìm thấy rất nhiều ảnh con gái ở trong máy. Lúc chúng tôiđang xem những bức ảnh đó thì bỗng nhiên một tiếng kêu rú lên từ phòng bêncạnh, cứ như là vừa có chuyện kinh thiên động địa nào vừa xảy ra.
Tôi, Tếu Ảnh và TrịnhThường cùng chạy sang phòng bên cạnh để xem có chuyện gì vừa xảy ra.
Một lũ con trai đang buquanh một chiếc máy vi tính, chỉ chỉ trỏ trỏ bình luận. Tôi và Tếu Ảnh bị chặnở phía ngoài. Trịnh Thường không cho chúng tôi chen vào xem, nói: “Anh cá 80%là bọn nó đang xem phim “sex” tập thể.”
Bỗng nhiên tôi nghe thấytrong lúc con trai đó có người quay sang nói với Trịnh Thường: “Trịnh Thường,đứa con gái này có phải là bạn gái cũ của mày không? Hình như họ La thì phải?”
Mặt Trịnh Thường bỗngnhiên tái đi. Tếu Ảnh nhìn Trịnh Thường chằm chằm.
Trên màn hình lúc này làhình một cô gái khoả thên, từ ảnh còn có đồ lót đến ảnh không hề mặc gì, ngọcthể loã lồ, trông ánh mắt rất là đong đưa. Lúc nhìn rõ mặt nhân vật trong tấmảnh, tôi bỗng giật mình. Đúng là La Khuẩn thật!
Mùa hè năm đó, ảnh khoảthân của La Khuẩn được truyền đi khắp trường. Tôi và Tếu Ảnh vô tình đến chơikí túc xá nam nên trở thành những đứa con gái biết chuyện này sớm nhất.
Lần này La Khuẩn quảnhiên nổi tiếng, trở thành người ai ai cũng biết tên. Mọi người truyền khẩunhau các câu chuyện, mà tóm lại nó có nội dung như thế này: La Khuẩn sau khiyêu Uông Dương chẳng hề thay đổi bản tính xấu xa của mình, tiếp tục sáng nắngchiều mưa, ác liệt tiêu tiền của Uông Dương, rồi sau đó cắm cho Uông Dương mộtcái sừng thật to. Trước mặt Uông Dương và bao người khác nói là mình chưa baogiờ yêu cái loại đàn ông ki bo, ích kỉ như Uông Dương. Uông Dương bị bẽ mặt nênquay ra chơi lại La Khuẩn, đem hết ảnh lúc trước ân ái với nhau, cậu ta đã chụptrộm tung lên trên diễn đàn trường.
Thời gian đó, trên tất cảcác website hình ảnh đều có thể tìm thấy ảnh khoả thân của La Khuẩn. Tôi vốnrất ghét La Khuẩn, chỉ luôn mong có một ngày cô ta có chuyện gì đó đáng xấu hổđến nỗi đi tự tử, thế nhưng nhìn thấy ảnh cô ta vô tội đang bị đăng đầy trêncác diễn đàn, tôi lại cảm thấy có gì đó hơi buồn, cảm thấy vô cùng thương LaKhuẩn, cứ như thể chuột khóc mèo vậy.
Con gái, vào bất cứ lúcnào, với bất cứ ai đều không nên chụp lại những tấm ảnh lúc đang ân ái hoặcnhững tấm ảnh khoả thân. Điều này chẳng khác gì bạn đang khoác trên người quảbom hẹn giờ, sớm muộn gì nó cũng nổ tung xác thịt. Điều đơn giản đó tại sao cácbạn gái lại không hiểu nhỉ?
Bởi vì con gái là pháiyếu, có quá nhiều điều chúng ta không thể chịu đựng nổi.
La Khuẩn rất nhanh sau đóđã xin thôi học. Uông Dương cũng từ đó mất tích.
Tôi nhớ đến cảnh tượnghai người bọn họ bón cơm cho nhau ở nhà ăn.
Cuộc đời đúng là như mơ,hoang đường đến nực cười.