Tôi tựa vào vai anh màkhóc nức lên, lúc nghe thấy anh nói câu “Anh yêu em”, mọi tủi hờn, oán hậntrong tôi biến thành một thứ lực rất mạnh cắn ngập răng vào vai anh, cứ thế chođến khi máu của anh dính vào miệng tôi, mằn mặn, tanh tanh. Tôi dừng lại. Anhkhông hề kêu, chỉ càng ôm chặt lấy tôi như muốn ép tôi tan thành nước.
Đêm đó, chúng tôi ở cùngvới nhau cả đêm.
Chia tay hay là khôngchia tay. Điều này cần cả một đêm để suy nghĩ.
Không chia tay là bởi vìtôi đã qua quen với việc có anh ở bên, quen với việc có tình yêu của anh sưởiấm nỗi cô đơn và sự sợ hãi của tôi trong thế giới này.
Chia tay hay không chuatay lúc này đã chẳng còn liên quan gì đến việc yêu hay không yêu nữa rồi. Cónhiều lúc, việc đắn đo xem chia tay hay không chia tay là lúc chúng tôi đangđưa mọi thứ lên bàn cân mà đong, mà đếm. Một bên là sự vui vẻ, sự ấm áp, là sựthoả mãn về vật chất và tinh thần. Còn một bên là sự đau khổ, thất vọng, côđơn. Cứ thế chúng ta ngồi mà cộng cộng trừ trừ để xem nên chọn bên nào.
Tôi nằm trên chiếc giườngtrong phòng anh, nước mắt chảy giàn giụa, nhớ về những ngày chúng tôi ở bênnhau. Nhớ về lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã có một cảm giác thân quen. Nhớđến lọ thuốc Vân Nam vớicách pha chế bí mật. Nhớ đến lần đầu tiên trong công viên, trước đám lá vàngrơi, anh đã khóc những giọt nước mắt đầu tiên vì tôi. Nhớ đến từng sự chăm sóccủa anh dành cho tôi khi tôi ở thành phố X. Nhớ đến sự dũng cảm của anh khi vìtôi mà bỏ học ở trường X, quyết tâm ôn thi vào trường của tôi để được ở bêncạnh tôi. Nhớ đến chiếc nhẫn mà anh vừa mua cho tôi mới chỉ cách đây có mườihai tiếng đồng hồ. Nhớ đến lời anh nói, anh sẽ suốt đời yêu tôi và nhất địnhsau này sẽ lấy tôi làm vợ…
Cuộc đời đúng là bạc bẽovà vô tình. Ông trời thật là bất công, cứ đùa giỡn tình cảm của hai chúng tôi.
Đêm đó tôi nằm khóc cảđêm. Còn Hứa Lật Dương cũng nằm đó ôm chặt tôi cả đêm.
Hứa Lật Dương, thế là anhđã phụ lòng tôi, đã phản bội tôi.
Hứa Lật Dương, có phảiviệc anh không có được tôi là lí do anh phản bội tôi không? Anh muốn quan hệchứ gì? Anh thèm thuồng thân thể của người khác chứ gì? Người khác có thể choanh, tôi cũng có thể. Cho anh biết, để xem rồi anh còn muốn thế nào nữa?!
Lúc mặt trời mọc, tôi cởibỏ hết quần áo, ôm chặt lấy Hứa Lật Dương. Những ánh sáng đầu tiên trong ngàytrải đều lên thân hình trắng trẻo của tôi.
Nếu như điều này có thểcứu vớt được tình yêu của chúng tôi thì tôi xin cam lòng. Tôi nguyện lấy thânthể mình để cứu vớt tình yêu đang sắp chìm xuống đáy của chúng tôi.
Nếu như tình dục có thểlấy lại được tình yêu, nếu như thân thể có thể sưởi ấm được trái tim của chúngtôi, vậy thì tại sao lại không cơ chứ?
Cái tôi muốn, chẳng quachỉ là sự quan tâm, ân cần.
Cái anh muốn, chẳng quachỉ là sự thoả mãn tính dục trong người
Tình yêu chẳng qua là làmthoả mãn lẫn nhau, những điều mà hai bên cần.
Thế là xong, tôi đã hiểu.
Và thế là tôi đã thực sựtrưởng thành.