Minh Danh thấy cửa không khóa, tự nhiên bước vào.
- Đường... à, bé Như tới kiếm Đường Trạch hả?
Cố Như gấp đôi tấm vé bỏ vào túi quần trả lời:
- Dạ, hôm nay con tới muốn làm công ích, con đang tính đi kiếm chú đó!
- Vậy chờ chú một chút! Đợi xử lý xong chuyện quà tặng sẽ dẫn con đi đăng ký!
- Cảm ơn chú.
- Không có gì!
Minh Danh tới chỗ Đường Trạch, thông báo chuyện quà tặng sắp xếp xong hết rồi, kêu anh ấy qua đó một chuyến để xem qua. Nếu anh đã xác nhận rồi thì chú ấy sẽ cho nhân viên đưa tới viện dưỡng lão.
Đường Trạch đặt tay mình lên vai cô ấy, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn.
- Em ngồi đây đợi chút nha, anh theo Minh Danh qua kia coi thử!
- Dạ được, anh và chú đi làm việc đi!
Cố Như đứng trông theo bóng lưng hai người đàn ông khuất bóng sau cánh cửa, cô ấy đảo mắt quan sát căn phòng một lúc, rồi bước đến bàn làm việc Đường Trạch. Ngồi xuống chiếc ghế GJ422 màu nâu, đen mang hơi thở cổ điển với tay vịn cầu kì. Bên hông tay có trang bị nút bật ngả về sau, hoài cổ mà tráng lệ.
- Êm thiệt!
Buồn chán, Cố Như quyết định sắp xếp lại bàn làm việc của Đường Trạch. Thật bất ngờ, bức ảnh chụp chung của cả hai dưới gốc cây phượng lúc trước mỗi người giữ một tấm, từ lâu Đường Trạch đã đóng khung, ép kín cẩn thận lưu giữ trịnh trọng trên bàn làm việc, nơi dễ nhìn nhất lưu giữ kỷ niệm xem như báo vật, thường xuyên ngắm lại kỷ niệm đẹp đẽ, ngọt ngào của mình.
Tự nhiên Cố Như thấy ấm lòng, cảm động làm sao. Giờ cô mới nhận ra... Đường Trạch yêu cô ấy nhiều hơn những lời anh nói. Cô cho rằng tình yêu của anh không sâu đậm, hờ hững và xa cách, thực ra anh luôn lặng lẽ dõi theo cô từ những điều nhỏ nhặt nhất.
Bên ngoài, một ông lão cẩn thận bước vào, tay ôm thùng trái cây được dán băng keo tứ phía vừa đi vừa gọi:
- Chủ tịch Đường!
Cố Như nhìn ông chằm chằm, đứng lên hỏi:
- Ơ, bác là?
- Bác đến gặp chủ tịch Đường.
Cô rời khỏi bàn làm việc, đi đến trước mặt ông lão, nhìn ra bên ngoài, dường như không thấy Đường Trạch quay lại.
- Bây giờ anh ấy không có ở đây, bác tìm ảnh có chuyện gì không?
Ông bật cười hòa nhã nói cũng không có gì quan trọng lắm, ông khen Đường Trạch tốt bụng đã chăm sóc người già tại viện dưỡng lão suốt thời gian dài, nên hôm nay cố tình đem số trái cây tới tặng anh, xem như thay lời cảm ơn của mọi người trong viện dưỡng lão dành cho anh ấy.
Cố Như tay xoa gáy khó xử nhìn ông cụ, Đường Trạch không có ở đây, cô ấy chỉ là khách, không có quyền thay anh ấy nhận đồ.
Thấy cô còn do dự, ông ấy vội trấn an:
- Con yên tâm đi! Đâu phải lần đầu tiên bác tới thăm? Con người chủ tịch Đường chính trực lắm! Trừ khi là trái cây bác tự trồng cậu ấy mới nhận thôi, những thứ khác không có nhận!
- Con...
- Con yên tâm! Bác đi đường xa mới tới đây được, con nhận dùm bác đi mà!
Sự đối xử hòa nhã của ông lão, nói mấy câu đã thuyết phục được cô ấy, nhìn tổng thể con người này, ăn mặc lịch sự, nói chuyện nhã nhặn, nhìn không giống người xấu. Chỉ là trái cây thôi mà, chắc không sao đâu!
- Vậy con nhận cho bác.
Nói rồi cô vươn tay ra, ôm lấy thùng trái cây, ông lão như trút được gánh nặng trong lòng, vui mừng nói lời cảm ơn.
- Không có gì đâu bác!
Không có chuyện gì nữa, ông lão rời khỏi. Cố Như loay hoay tìm chỗ để
- Để ở đâu được ta?
Cô nhìn xung quanh, mắt dừng lại ngay bàn làm việc của Đường Trạch. Cô đi tới đặt thùng trái cây xuống gầm bàn.
...…o0o…...
Lát sau Minh Danh về, dẫn cô ấy đi đăng ký khoảng nửa tiếng sau mới xong. Vì Đường Trạch còn phải làm việc nên không tiện ở lại lâu, cô ấy không muốn quấy rầy khiến anh phân tâm làm việc không hiệu quả nên đã về trước, chú Danh đi theo tiễn cô ấy.
Trên đường đi để không khí bớt nhạt nhẽo và tăng sự thân thiết, chú Danh chủ động bắt chuyện:
- Thật không ngờ con cũng thích làm việc trong mấy buổi từ thiện này.
Cố Như cười thẹn thùng, vén tóc.
- Anh Trạch từng nói “giúp người là nguồn gốc của niềm vui”, nên con nghĩ ngày thường sau khi học xong tới đây giúp đỡ mọi người, có lẽ sẽ tốt hơn ở nhà làm những việc vô bổ để giết thời gian.
Minh Danh bật cười, trong lòng thầm cảm phục cô ấy, tuổi trẻ như cô được mấy người nghĩ được như vậy.
- Xem ra con học rất nhiều điều từ Đường Trạch!
- Con không hiểu người hiền lành tốt bụng như anh ấy, tại sao luôn có người hãm hại anh vậy?
Minh Danh đột nhiên dừng bước, mắt nhìn xa xăm.
- Trên thương trường chính là như vậy đó! Chỉ cần nói tới “tiền” là liên quan tới lợi ích, thì loại người gì cũng sẽ có!
Đang nói chuyện, vô tình nhìn qua thấy Đạt Ngôn, sau lưng còn có hai cán bộ công an đang đi ở hành lang bên kia, hướng tới phòng làm việc Đường Trạch.
Minh Danh ngờ vực:
- Đó là Đạt Ngôn mà? Sao tự nhiên dẫn người tới đây làm gì?
Cố Như nhìn theo hướng mắt chú Danh hỏi:
- Có cần qua đó coi thử không?
Có chút bất an, Minh Danh lập tức đồng ý.
- Đi!
Đường Trạch ngồi làm việc, Đạt Ngôn không thèm gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Anh ngẩng đầu nhìn họ, tay gấp hồ sơ lại đặt lên bàn rồi đứng lên. Ánh mắt biểu thoáng sự ngạc nhiên.
- Chủ tịch Đường, có người tố cáo anh dùng thân phận chủ tịch quỹ từ thiện nhận hối lộ.
Đạt Ngôn lấy ra tờ giấy trong túi áo đưa lên cho anh xem.
- Đây là lệnh lục soát, xin anh phối hợp điều tra!
Đường Trạch tròn mắt sửng sốt trước điều hoàn toàn không ngờ.
- Cậu nói có người tố cáo tôi nhận hối lộ?
Không trả lời, Đạt Ngôn nhìn hai cán bộ công an ra lệnh:
- Tìm kiếm đi!
Lập tức chấp hành mệnh lệnh, thi hành nhiệm vụ, mỗi người tản ra một hướng, nhìn quanh tìm kiếm. Minh Danh cùng Cố Như kịp thời vào tới, đi vào phòng bước thẳng tới chỗ anh, Cố Như nắm tay nhìn Đường Trạch, mắt lo lắng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy, sao công an tới đây?
Vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, vì anh biết mình không làm nên chẳng việc gì phải sợ.
- Có người nói anh nhận hối lộ.
Minh Danh nghe vậy cũng vô cùng kinh ngạc.
- Nhận hối lộ hả?
Rồi chú nhìn sang Đạt Ngôn đang đứng.
- Có phải cậu hiểu lầm...
- Xin lỗi, chúng tôi chỉ làm theo chỉ thị thôi, nếu như chủ tịch Đường bị vu oan
hãm hại, chúng tôi sẽ trả lại sự trong sạch cho anh ấy!
Sau một hồi nỗ lực tìm kiếm, hai cán bộ công an ôm thùng trái cây bước ra.
- Đội trưởng, dưới bàn làm việc phát hiện một hộp trái cây, còn bị niêm phong nữa!
Minh Danh thừ người ra như mất tinh thần khi thấy hộp trái cây. Phía Đường Trạch vẫn giữ vẻ mặt vô cảm như vậy, dường như anh cũng không quá quan tâm, có lẽ đã sớm đoán trước được sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Cố Như vội lên tiếng giải vây:
- Đó là trái cây của một ông bác! Hồi nãy
ổng mới đem tới tặng, nói là ổng tự trồng.
Đạt Ngôn bỏ ngoài tai, bằng chứng rõ ràng, giải thích cũng vô dụng.
- Bây giờ tôi cần mở ra kiểm tra!
Minh Danh nghiêng người, hỏi nhỏ:
- Sao lúc nãy con không nói có người tặng quà cho Đường Trạch?
Cán bộ công an bỏ thùng trái cây xuống bàn trà, lấy ra một con dao rọc giấy, cắt lớp niêm phong bên ngoài..
- Lúc nãy chú bận nên con không có cơ hội nói, chỉ là trái cây thôi, có chuyện gì đâu? Ông bác đó nói rất cảm ơn sự chăm sóc của anh Trạch với viện dưỡng lão, ông cũng tặng trái cây rất nhiều lần rồi mà?
Bên trong chỉ có trái cây, nhưng để chắc chắn, họ lấy từng trái ra khỏi hộp và kiểm tra cẩn thận.
- Chậc, con bị ổng gạt rồi! Trước giờ Đường Trạch đều không nhận quà của người khác.
Chuyện sẽ không có gì đáng nói nếu bên trong chỉ là trái cây, nhưng đằng sau chiếc miếng bìa cứng lại có thêm một khoảng tiền mặc được giấu ở phía dưới.
Cố Như hoảng hốt khi công an lấy ra.
- Sao nhiều tiền vậy?
Minh Danh lắc đầu thở dài.
- Xem ra có người cố tình hãm hại anh Trạch rồi đó!
Không cần biết Đường Trạch có thật sự nhận hối lộ hay không, nhưng có bằng chứng, nhân chứng, Đạt Ngôn không còn cách nào khác, nhìn anh rồi nói:
- Chủ tịch Đường, anh liên quan tới việc nhận hối lộ, bằng chứng đầy đủ mời anh theo chúng tôi về điều tra!
Mắt nhìn sang hai cán bộ ra lệnh:
- Dẫn đi!
Không cần áp giải, anh giơ tay ra hiệu dừng lại.
- Đợi đã! Tôi tự đi được!
Cố Như chạy đến cản anh lại, mắt cô đỏ hoe nhìn Đạt Ngôn tìm kiếm sự đồng cảm.
- Không được đâu anh gì ơi! Thùng đó là do tôi nhận, nếu anh muốn bắt thì bắt tôi là được rồi, không liên quan gì tới Đường Trạch hết!
Khuôn mặt cậu ta vẫn lạnh lùng, giọng nói kiên định giải thích cho cô ấy hiểu:
- Tôi nhận được đơn tố cáo đối tượng nhận hối lộ là anh Trạch. Hơn nữa chúng tôi tìm được tiền hối lộ trong văn phòng anh ấy, cho dù bây giờ cô nói thế nào, anh ấy tạm thời cũng không thể chối bỏ trách nhiệm này, cho nên làm phiền chủ tịch Đường về nói cho rõ ràng!
Đôi mắt ngấn lệ, vì nể tình ông lão đi đường xa nên đã nhận qua cho ông ấy vui mà không biết mình đang rơi vào cái bẫy, chính tay mình hại Đường Trạch, cô hối hận chính hành động ngu ngốc của mình.
- Nhưng mà...
Khi người mình yêu khóc, trong lòng anh cảm thấy thực sự rối loạn và day dứt. Đâu đó là cảm giác bất lực vì bản thân chính là nguyên nhân, anh đưa tay vào túi lấy ra tấm khăn tay thay cô lau nước mắt.
- Đừng khóc!
Anh nắm tay cô ấy đặt vào chiếc khăn trấn an:
- Chuyện này không phải anh làm, anh nhất định có thể thoát khỏi!
Sau đó nhìn sang Minh Danh, yêu cầu chú ấy liên lạc với luật sư riêng. Cô nắm tay anh đồng thời cũng bật khóc tự trách bản thân:
- Là em hại anh rồi, em xin lỗi.
Anh không trách, ánh mắt dịu dàng cùng nụ cười mỉm xoa đầu cô ấy nói mình sẽ không sao hết, nhất định anh sẽ mau chóng trở về.
Nói xong gạt tay cô ra, quay người bỏ đi, Đạt Ngôn theo sau, hai cán bộ công an tịch thu hộp trái cây về làm vật chứng.
- Điều tại con hết! Sao con có thể tự ý nhận đồ thay cho anh ấy chứ, bây giờ phải làm sao đây?
Minh Danh xoa dịu nỗi đau của cô bằng lời khuyên:
- Con không cần tự trách mình như vậy! Chuyện này đã quá rõ ràng, có người đang muốn hãm hại cậu ấy. Bây giờ chú tìm luật sư Quốc suy nghĩ coi làm cách nào để cứu Đường Trạch ra, con không cần quá lo!
Không muốn phí thời gian, Minh Danh rời khỏi phòng gọi điện cho luật sư thông báo tình hình hiện tại.
Cô tự dằn vặt về sai lầm, tội lỗi của chính mình. Tự trách móc bản thân dù nguyên nhân thực sự không phải do cô ấy.
…o0o…
Cùng lúc đó, tại trường đại học Tây Kỳ, phòng làm việc phó giáo sư...
Mỹ Dung đặt chai rượu với vang đỏ xuống, trên bàn có sẵn hai ly pha lê.
- Anh yêu, chúc mừng cho sự thành công của mình đi! Đường Trạch bị công an bắt rồi.
Mỹ Dung ngồi xuống cạnh Từ Đông, lão cầm chai rượu dùng dụng cụ chuyên dụng khui nắp.
- Nhanh tới vậy hả?
Còn chưa kịp uống giọt rượu nào đã bị Thiên Hương nghe cuộc trò chuyện, từ ngoài cửa đi vào, buông lời mỉa mai:
- Trời ơi, bây giờ đã uống rượu vang ăn mừng rồi hả?
Họ ngẩng đầu nhìn theo hướng phát ra giọng nói.
- Có khi nào ăn mừng quá sớm không, chưa kết thúc mà?
Từ Đông bỏ chai rượu xuống bàn, trông có vẻ mất hứng, lão khó chịu cau mày hỏi:
- Sao cô tới đây, ở đây không còn là địa bàn của Đường Trạch rồi! Sao cứ hết Đường Khánh Chi rồi tới cô vậy?
- Không phải bà muốn tới là được đâu! Mời bà rời khỏi, nếu không tôi sẽ kêu bảo vệ đưa bà ra. Sẽ rất mất mặt đó!
Thiên Hương không quan tâm, ngồi xuống ghế đối diện hai người họ.
- Ok, gọi bảo vệ đi! Gọi luôn công an, phóng viên tới nữa, càng đông càng vui! Nhưng tôi sợ tới lúc đó người mất mặt là hai người! Anh nghĩ không ai biết anh đứng sau chuyện Đường Trạch tham ô hay sao? Anh đừng tưởng đuổi tôi ra ngoài thì sẽ không bị vạch trần nữa!
Lão có chút chột dạ, nhưng nghĩ chắc chị ta chỉ suy đoán lung tung, dù sao cũng không có bằng chứng gì nên lão cứ chối phăng đi:
- Tôi làm gì? Cô đừng có ngồi đó vu khống!
Bọn chúng kẻ tung người hứng, nhằm đánh lừa Thiên Hương hòng che đậy chính thể thối nát của mình:
- Đúng rồi đó! Nghe nói chồng trước của chị đang ở đồn công an cho lời khai, chị không đi quan tâm còn chạy tới đây nói những lời nhảm nhí, đúng là ăn no rồi ở không quá mà!
Thiên Hương nhìn họ với ánh mắt khinh thường, lấy điện thoại ra từ trong túi xách giơ lên.
- Những chuyện hai người nói với nhau tôi đã ghi âm lại hết rồi, hành vi dám làm mà không dám nhận là không được đâu!
Hóa ra trước khi xông vào phòng, chị ta đã lén ghi âm bên ngoài trước, Mỹ Dung bị “nắm thóp” trong nháy mắt nên không thể nói dối. Lo sợ khi âm mưu bị bại lộ, thẹn quá hóa giận:
- Chị muốn gì đây?
- Tôi muốn gì hả? Để tôi nghĩ coi...
Cô ta quay mặt nhìn sang hướng khác, dáng vẻ như đang đăm chiêu suy nghĩ. Biết là đang bài đặt ra vẻ, Mỹ Dung giận tím mặt vẫn không thể làm được gì.
Lão Từ Đông trở nên tầm thường trong mắt Thiên Hương, nhưng vì là người có tầm nhìn xa trông rộng, nắm được quy luật, và vận dụng trở thành “kẻ thức thời”. Từ Đông thân thiện, giọng nói của ông ta cũng bớt thù địch hơn.
- Haha, nếu cô không đưa đoạn ghi âm cho công an mà tới tìm tôi trước, vậy có nghĩa mình có thể thương lượng mà đúng không?
Thiên Hương cười thích thú, chỉ tay về phía lão khen ngợi:
- Không hổ là người có học thức cao. Đừng lo, tôi sẽ không tiết lộ chuyện dơ bẩn của hai người! Chỉ là chuyện hãm hại Đường Trạch là do hai người bày ra, nên phải xử lý cho tốt nghe rõ chưa? Tôi không cho phép hai người ép Đường Trạch vào đường cùng! Bằng không thì tôi nhất định sẽ khiến cho hai người có kết quả thê thảm.
Là địa bàn của họ, nhưng lại để mặt Thiên Hương “giơ nanh múa vuốt”, lớn tiếng uy hiếp nhưng không ai dám phản kháng một lời. Hai người họ nghe xong chỉ có thể yên lặng nhìn nhau.