Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em

Chương 37: Tìm đến nhà




Hôm nay Tử Nam ở lại công ty tăng ca cho đến khuya rồi mới về nhà,hết chuyện này rồi đến chuyện kia làm cho anh cảm thấy mệt mỏi quá đi.

[ Reng..reng …]

[ Sếp lịch trình ngày mai của sếp của buổi phỏng vấn với báo chí truyền thông,và có dự án quãng cáo sản phẩm của Nhật Bản …]

[ Ừm,cậu sắp xếp đI rồi mai đến đón tôi…]

[ Cậu gửi địa chỉ nhà của Tố Di qua cho tôi…]

[ Dạ được…].

Ngay sau đó thì Lý Dương cũng gửi địa chỉ nhà của Tố Di qua cho sếp của mình, chuyện 6 năm trước vẫn chưa điều tra ra nhưng mà địa chỉ nhà thì đã có rồi.

Tử Nam nhìn thấy địa chỉ nhà thì lại nhíu mày một cái,nơi này là khu ở bình dân mà,với lại an ninh cũng không được tốt cho lắm. Cô ấy ở đây thì liệu có ổn hay không đây.

Tắm rửa xong thì Tử Nam thay quần áo rồi đi ra khỏi nhà,anh bật định vị lên rồi lần mò vị trí đó.Hơn 25 phút lái xe thì cũng đến nơi, đến thì cũng đã đến rồi nhưng mà anh chỉ biết ngồi trong xe mà nhìn lên căn nhà trọ của Tố Di rồi.

Bây giờ đã khuya chắc cô ấy cũng đã ngủ rồi,anh khẽ thở dài một cái rồi lấy thuốc lá ra hút,cửa kính cũng đã được mở ra cho thông thoáng.

Tố Di rốt cuộc thì tại sao em lại trở nên như vậy,từ trước đến giờ em vẫn cứ im lặng mà không chịu nói …

Thời gian qua anh hận em lắm,rất hận em nhưng cũng rất yêu em. Em từng nói là thích ảnh đế, thích minh tinh nổi tiếng cho nên anh đã thực hiện giúp em rồi,đã vậy còn là một người tài giỏi như bao người mong ước nữa.

____##

Qua mấy ngày sau thì Tử Nam vẫn như vậy,cứ khi tan làm thì anh sẽ lái xe đến đây. Cũng có bữa gặp được cô cũng có bữa không gặp.

Nhưng anh không lên tiếng nói chuyện cứ thế mà nhìn cô từ xa mà thôi, ngày nào cô đi bán hoa về cũng rất là muộn.

" Tố Di…"

" Tố Di anh giúp em …"

" Không cần đâu,Tử Nam anh mau đi về nhà đi …’ "

" Sao em lúc nào cũng đuổi anh hết vậy …"

" Để anh đưa em vào trong nhà,mắt em không nhìn thấy cho nên anh sẽ không tính toán với em … “”

Nói xong thì anh liền bế cô đi vào trong nhà,Tố Di không nghĩ là anh biết phòng của mình nằm ở đâu,chắc có lẽ anh ấy đã điều tra mình từ trước rồi. Cũng may là hôm nay Tần Quyên không có nhà,chứ nếu không thì cô sẽ khó coi lắm cho mà xem …

" Thả em xuống"

" Được"

Tử Nam thả cô xuống ghế ngồi, rồi sau đó thì cũng ngồi xuống ghế cùng với cô..

" Em đừng đi bán nữa,em về bên cạnh anh đi "

" Tôi không có vô dụng như anh nghĩ đâu "

" Ý anh không phải như vậy,anh chỉ muốn giúp em thôi.Anh sợ em gặp nguy hiểm "

" 6 năm qua em vẫn luôn như vậy và hiện tại vẫn sống tốt mà …"

Vậy là cô ấy đã bị mù suốt 6 năm rồi sao, nhưng mà tại sao anh lại không biết gì hết vậy.

" Vậy là em đã bị mù tận 6 năm "

" Tố Di rốt cuộc em đã giấu anh những gì hả. "

" Tử Nam anh mau đi về đi, tôi và anh đã không còn liên quan đến nhau rồi.Vậy cho nên anh cũng đừng có làm phiền đến tôi nữa …"

" Anh chỉ muốn biết sự thật mà thôi "

" Sự thật là tôi đây không còn yêu anh nữa …"

" Tố Di anh vẫn còn sài số cũ em có chuyện gì thì cứ liên lạc với anh,anh lúc nào cũng chờ em.."

Đau quá,khi nói ra những lời này khiến cho trái tim của cô rất là đau.Tại sao hai người cứ thích dày vò như thế này chứ,yêu một người là sẽ khiến cho bản thân đau khổ như thế này sao..

Khi cánh cửa đóng lại Tử Nam dựa người vào cửa gỗ,sau đó thì khẽ thở dài một cái.Lần nào cũng vậy,cô ấy rất thích đẩy anh ra khỏi vòng tay của cô ấy.

Đã 6 năm trôi qua rồi mà hai người vẫn như thế này,anh không biết thời gian sắp tới anh có chịu nổi hay không nữa.

Tử Nam đứng đó một hồi lâu rồi cũng đi xuống dưới nhà,do là đi nhanh quá cho nên anh đã va vào một cô gái và đó chính là Tần Quyên. Cô nhận ra anh chứ,anh chính là ảnh đế và cũng là người xuất hiện ở quán bar chỗ cô làm vào ngày hôm trước đây mà, nhưng không hiểu tại sao người đàn ông này lại xuất hiện ở nơi nhà trọ bình dân giá rẻ như thế này nữa..