Cô Gái Nhỏ Bị Cầm Tù - Đại Phi

Chương 13




Tất cả mọi thứ xảy ra quá đột ngột, Kiểm Kiểm bị kinh hách quá mức thậm chí không nói ra được câu nào, nhìn bác sĩ chết không nhắm mắt nằm đó, cô ngã ngồi trên mặt cỏ, mất đi hết cả tinh thần.

"A! A!"

Giết người, Mạc Thiên Trạch giết người!

Nam nhân đi tới chỗ cô, trong tay vẫn cầm khẩu súng, một bước lại một bước tới gần, không hề vì chuyện giết người kia mà hoảng loạn, ngược lại nhìn Kiểm Kiểm đang kinh sợ mà điên cuồng nở nụ cười.

Xung quanh đây đều là khu biệt thự của các nhà phú hào, mỗi một căn biệt thự đều cách rất xa nhau, sự việc xảy ra lại trùng hợp ở chỗ có nhiều cây đại thụ, Mạc Thiên Trạch lại cố ý dùng xe chặn giao lộ bên ngoài, cứ như thế Cố Khải bị bắn chết đều không có ai biết.

Xác định Cố Khải đã tử vong, Mạc Thiên Trạch bình tĩnh thu hồi súng lục, nhìn Kiểm Kiểm hoảng sợ rùng mình, liền túm lấy chân Cố Khải kéo về phía bên cạnh xe, mất khá nhiều sức lực ném người vào ghế sau, đóng cửa xe rồi chuyển qua chỗ Kiểm Kiểm.

Anh dùng chính tay dính đầy máu tươi của Cố Khải bịt miệng đang nghẹn ngào của cô, một tay bế cô lên, đặt Kiểm Kiểm vào ghế phụ, dùng đai an toàn trói chặt đôi tay cô lại.

Toàn bộ quá trình, anh đều không nói một lời, thậm chí đôi mắt vốn tụ đầy cuồng nộ cũng dần dần bình đạm lại, lấy từ cốp xe một cái khăn lông rồi xử lý vết máu ở hiện trường, đến khi cảm thấy không còn gì dị thường mới trở lại trên xe.

Khởi động xe, lại không lập tức rời đi, ngược lại nghiêng người nhìn về phía Kiểm Kiểm, bóp chặt cằm cô, nâng khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt lên, anh lạnh lùng hỏi: "Tôi đối với em không tốt sao? Vì sao lại muốn rời khỏi tôi?"

Ngón tay bóp cằm dùng sức rất mạnh, Kiểm Kiểm đau đớn không nói được, kinh hách quá độ làm bờ môi trắng bệch run run vài cái, chỉ có thể gắt gao cắn môi dưới, bởi vì giây tiếp theo, Mạc Thiên Trạch chính là trở tay tát một cái, mạnh đến mức làm trán cô đập vào cửa sổ xe, trong lúc nhất thời lỗ tai chỉ nghe thấy từng tiếng ù ù.

Đây là lần đầu tiên Mạc Thiên Trạch đánh cô, cái tát dùng lực rất lớn, không chỉ làm cái trán bị đập đến xanh tím mà khóe miệng cũng bị rách ra, một tia máu tươi chảy ra ngoài.

Nơi vứt xác là trong rừng ở vùng ngoại ô, Kiểm Kiểm bị nhốt trong xe chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy Mạc Thiên Trạch kéo thi thể vào trong rừng sâu, lấy hết những thứ không thể cháy trên Cố Khải xuống rồi đổ một bình xăng lên, khăn lông dùng lau sạch hết vết máu trên người cũng bị ném vào trong đó.

Lúc bậc lửa kia hiện lên ánh vào mắt Kiểm Kiểm, chỉ còn lại có một mảnh ánh lửa lập loè.

Mạc Thiên Trạch cẩn thận đáng sợ, xác nhận cả góc áo cũng đã biến thành tro tàn thì mới cẩn thận nhặt ra xương cốt, đem chôn sâu xuống lòng đất.



Làm xong tất cả, lại lái xe vòng tới một bờ biển không bóng người, lấy những đồ vật của Cố Khải cho vào nhiều lớp nilon, cột lên cục đá ném tới chỗ xa nhất.

Từ đầu đến cuối, anh đều bình tĩnh mà hoàn thành tất cả.

Lần này anh không đưa cô về biệt thự nữa mà là đến một tòa chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố, từ thang máy bãi đỗ xe ngầm đi thẳng tới tầng 32, vào phòng đóng cửa lại, Mạc Thiên Trạch bắt đầu bạo phát.

Bỗng nhiên khóa cửa lại, liền ném Kiểm Kiểm đang ngây ra như phỗng xuống sàn gỗ giữa phòng khách, thân thể rơi xuống đất cùng tiếng kêu đau của thiếu nữ đồng thời vang lên.

"Tôi chính là đối với em quá tốt mà!"

Anh thịnh nộ nghiến răng gằn ra từng chữ, dùng chân dẫm lên Kiểm Kiểm đang có ý định chạy đi, mạnh mẽ ngăn chặn cột sống cô lại, bắt đầu cởi quần của mình.

Lúc giãy giụa, váy Kiểm Kiểm đã bị nhàu nát, không có nội y và quần lót khiến thân mình càng thêm loã lồ, Mạc Thiên Trạch đỏ mắt nhìn cơ thể trắng bóng, ngồi xổm xuống bóp chặt lấy eo Kiểm Kiểm, tức giận mắng.

"Đồ đê tiện! Ngay cả quần lót cũng không có, còn muốn chạy đi cùng nam nhân khác! Nếu hắn ta nhìn đến phía dưới em thì sao hả? Hừ! Hắn ta nhìn đến cái nơi bị tôi thao nát này thì sao hả!"

"A a! Buông, buông tôi ra!"

Kiểm Kiểm bị tay anh véo đau, chỉ có thể cố gắng giãy giụa, chỉ là Mạc Thiên Trạch đã không còn lòng thương tiếc với cô nữa, bẻ hai chân đang run rẩy ra, kết hợp ngón trỏ cùng ngón giữa hung hăng thọc vào hoa huy*t.

"Tôi không thỏa mãn được em sao? Vì cái gì còn muốn chạy đi cùng nam nhân khác? Vì cái gì! Nhanh ướt lên, để tôi tới thỏa mãn em! Nhanh chảy nước ra, nhanh lên!"

Hiển nhiên, anh đã mất đi lý trí.

âm đ*o khô ráo bị cắm vào đều không có một chút ướt át, cô gái nhỏ kinh sợ khóc lóc thảm thiết nhưng anh lại không có nửa phần chần chờ, rút ngón tay ra, đem cự vật của mình nhắm ngay miệng huyệt sưng đỏ, sau đó hung hăng cắm vào.

"A! A!!"

côn th*t thập phần gian nan thọc tới chỗ sâu nhất, Mạc Thiên Trạch cũng không dễ chịu chút nào, tay ấn bả vai đang giãy giụa của Kiểm Kiểm trên mặt đất, một tay tách đùi cô ra sau đó cắn răng cắm mạnh lại.



Mới vài cái mà lúc côn th*t rút ra đã dính vết máu, tiếng kêu thảm thiết không ngừng của Kiểm Kiểm, đã cầu xin đến khàn cả giọng, nhưng vẫn như cũ không thể ngăn cản được động tác của Mạc Thiên Trạch.

Trận tình ái giằng co hơn hai mươi phút mới dừng lại, khắp thân thiếu nữ đã bị che kín bởi dấu răng, dấu vết xanh tím ở khắp nơi, vài chỗ còn chảy cả tơ máu, mà tiểu huyệt bị mở rộng không khép lại được cũng chảy rất nhiều máu.

"Không cần... Không cần..."

Kiểm Kiểm thất lực bò trên mặt đất, đã không có chút thần sắc nào, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh làm bết cả tóc mái lại, mái tóc dài rối tung che bớt đi khuôn mặt nhỏ trắng bệch, chỉ lộ ra đôi mắt tăm tối, trống trơn mở to.

"Tầng hầm ngầm mới rất nhanh sẽ được sửa lại tốt, sau đó sẽ không bao giờ thả em ra nữa."

Mạc Thiên Trạch tắm rửa xong mặc quần áo chỉnh tề, đi tới chỗ Kiểm Kiểm đang nằm bất động, ngón trỏ thon dài nâng cằm cô lên, thập phần tàn nhẫn lãnh khốc tuyên cáo phán quyết.

Lần này, anh muốn chân chính nhốt cô cả đời, kể cả đến khi chết già cũng không được được ra khỏi tầng hầm ngầm...

Sau đó, anh đứng dậy ra khỏi cửa, chỉ còn lại Kiểm Kiểm ở chính giữa đại sảnh, nghe tiếng cửa phòng khoá lại, rất lâu rất lâu.

Nơi mới này vẫn rất hoa lệ rộng lớn, kết cấu theo kiểu của chung cư, khắp nơi trang hoàng đều có phong cách của thiếu nữ. Kiểm Kiểm ở chỗ này mười ngày, ngoại trừ lúc Mạc Thiên Trạch tới đưa đồ ăn thì đều không hề để ý tới cô.

Cô liền giống như chim hoàng yến bị vứt bỏ ở trong lồng hoa lệ, không biết tương lai sẽ đi về đâu, càng không dám nghĩ đến nó, những ngày còn lại chỉ có thể ôm hai chân, dựa vào cửa sổ sát đất chính giữa đại sảnh, nhìn ra thế giới đẹp đẽ bên ngoài.

"Vì sao lại thành ra như vậy..."

Ngón tay xẹt qua cửa sổ lạnh băng, cô bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề. Nếu, nếu không gặp Mạc Thiên Trạch, có phải cô sẽ được sống như người bình thường, trải qua cuộc sống bình yên, vui vẻ? Nếu không muốn chạy trốn thì bác sĩ Cố sẽ không phải chết? Nếu...

Đáng tiếc, tất cả đều đã xảy ra.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~