Cô Gái Trừ Ma

Chương 15: Hồn Ma Trong Biệt Thự (1)




Hạ Vĩnh Thành bảo rằng công việc của anh ta rất bận rộn, nhưng nếu cần nhờ trợ giúp thì có thể liên lạc. Còn Tạ Lâm thì khá rảnh rỗi, do salon của anh đã có người quản lý, anh có thể chuyên tâm vào việc trừ ma.

Với lí do càng đông càng có lợi, Đường Mộc Nhi đề nghị dời ngày thực hiện nhiệm vụ lại để Tạ Lâm có thể học xong các phép trừ ma. Còn cô cũng ôn luyện lại, đồng thời viết bản thảo để xuất bản sách, dù Đường Thân không quá nổi tiếng, nhưng quan hệ của ông vẫn đủ để nhà xuất bản chấp nhận bản thảo của cô.

Sau một tuần, Tạ Lâm đến nhà cô để trả lại những cuốn sách đã mượn “Cảm ơn cô, những kiến thức mới này sẽ giúp tôi rất nhiều, chúng ta lên đường đi trừ ma luôn chứ?”

“Đợi chút đã, tôi hoàn thành xong bản thảo rồi chúng ta cùng xem nhiệm vụ ông nội để lại là gì.” Đường Mộc Nhi đáp, cô sắp hoàn thành truyện ngắn lấy ý tưởng từ Mã Quân, sẽ được in trong tuyển tập kinh dị.

“Khi nào sách được xuất bản tôi sẽ mua một cuốn mới được.” Tạ Lâm nói.

“Tôi chỉ sợ sách lại bán ra không được thì lại thành ra thất nghiệp thôi.” Đường Mộc Nhi đáp.

“Tôi thấy văn chương của cô cũng ổn mà, yên tâm đi.” Vương Lân trấn an, anh ta muốn cô yên tâm tập trung vào việc trừ ma.

Pháp lực của Tạ Lâm không đủ lớn nên chỉ có thể nhìn và nghe thấy hồn ma khi có bùa chú hỗ trợ. Vậy nên những lúc này anh không nghe được Vương Lân nói gì. Sau khi Đường Mộc Nhi hoàn thành bản thảo gửi đi, cả ba vào phòng của Đường Thân. Đường Mộc Nhi lấy ra tờ giấy đánh số 2 và bắt đầu đọc thành tiếng.

“Gửi cháu yêu Đường Mộc Nhi. Nếu cháu đọc dòng này nghĩa là cháu đã thanh tẩy được hồn ma của Mã Quân, vậy là đã qua được một thử thách cực kì khó khăn. Ông rất tự hào khi cháu đã làm rất tốt công việc trừ ma của dòng họ mình. Ông biết là cháu đang rất sợ hãi sau lần đầu tiên đối mặt với một hồn ma nguy hiểm, nhưng mong rằng cháu sẽ sớm vượt qua nỗi sợ.

Tiếp theo, cháu và Vương Lân hãy tới ngôi biệt thự số 88 ở đường Nhật Quang. Sau đó liên hệ với số điện thoại xxxxxxxx345 để gặp người cần gặp. Hồn ma này cực kì nguy hiểm, tuy pháp lực không bằng A. Kẻ này đã dùng một loại trận pháp để giữ linh hồn mình lại ở dương gian. Cháu có thể đọc về nó trong cuốn sách cuối cùng mà ông viết.

Một lần nữa ông muốn nói rằng cháu đừng nên lo lắng, B đã bị ma lực của C và D trấn áp. Cháu và Vương Lân đã có thể thanh tẩy được A thì B không phải vấn đề đáng lo.

Ông muốn cháu hãy trở thành một thầy trừ ma thật tốt, tiếp nối truyền thống gia đình ta. Mong rằng cháu sẽ an toàn và luôn gặp may mắn.”



“Chúng ta chuẩn bị lên đường thôi.” Vương Lân hối thúc.

“Khoan đã nào, để tôi xem lại trận pháp mà ông nội nói đã.” Đường Mộc Nhi giơ tay lấy một cuốn trong đống sách mà Tạ Lâm vừa đem trả. May mắn là đúng ngay cuốn sách cần tìm. Mọi cuốn sách trong đó đều có đánh dấu ngày bắt đầu viết, cuốn gần nhất là vào năm năm trước, do chính Đường Thân viết.

Sau một lúc tìm kiếm, Đường Mộc Nhi chỉ vào một trang sách bảo “Chắc là ông nói về trận pháp này.”

Đó là một loại ma pháp để tránh sự siêu thoát của linh hồn, đổi lại thì linh hồn của người đó sẽ bị khống chế trong một không gian rất nhỏ như một căn phòng. Về cách phá giải thì chỉ cần một bùa chú đơn giản.

“Nhiệm vụ lần này có vẻ dễ nhỉ?” Tạ Lâm nói.

“Phải, may mắn quá.” Đường Mộc Nhi nghĩ rằng lần này sẽ không phải gặp nguy hiểm như lần trước nữa. “Mà này, anh bảo ba anh cũng là thầy trừ ma, thế hệ thứ hai như anh thì chắc cũng khá mạnh nhỉ?”

“Thật ra tôi là thế hệ thứ ba, bà nội tôi cũng là thầy trừ ma. Nhưng tất nhiên tôi vẫn không tiềm năng bằng cô, người thuộc tộc trừ ma 21 đời.”

“21 đời?” Đường Mộc Nhi ngạc nhiên, cô không nghĩ là nghề này đã lưu truyền trong gia đình mình lâu như vậy, thế là lí do không thể từ bỏ việc trừ ma lại càng lớn hơn, nếu mình từ bỏ nghĩa là đã làm 20 đời tổ tiên thất vọng.

Tạ Lâm đi xe hơi đến đây nên anh đề nghị sẽ chở mọi người tới đó. Đường Mộc Nhi ngồi vào bên cạnh ghế lái, còn Vương Lân xuyên vào ghế sau. Mặc dù không rành về xe, nhưng cô nhận ra được đây là loại đắt tiền, cô thắc mắc một người nhà giàu như Tạ Lâm sao lại tham gia công việc trừ ma nguy hiểm này.

“Về việc đó à? Chắc là do đam mê đấy. Cô biết cảm giác khi mà có thể diệt trừ một hồn ma gây hại cho người khác, hay giúp một oan hồn có thể siêu thoát, nó mang lại cảm giác thỏa mãn giống như khi một người cảnh sát bắt được tội phạm hay một bác sĩ mới cứu sống một bệnh nhân vậy.” Tạ Lâm trả lời.

Đường Mộc Nhi suy nghĩ về điều đó trên đường đi, liệu cô có thể đam mê công việc này như vậy không?