Cô Gái Trừ Ma

Chương 47: Đạo Trưởng (4)





Đường Mộc Nhi lấy bức thư cuối cùng của ông nội ra khỏi hộc bàn. Ban đầu, cô chỉ muốn mau chóng hoàn thành hết tất cả nhiệm vụ này để sớm trở lại cuộc sống bình thường, thế nhung bây giờ cầm trên tay lá thư cuối cùng, trong lòng cô lại có chút tiếc nuối.

“Lại nghĩ tối nay ăn gì à?” Vương Lân hỏi.

Đường Mộc Nhi lắc đầu, nhưng sau đó nghĩ lại, đúng là cô vẫn chưa biết tối nay nên ăn gì.

“Chắc giờ em đang nghĩ rằng làm thầy trừ ma cũng thú vị đúng chứ?” Vương Lân nói.

“Vâng, có lẽ không phải tự nhiên dòng họ em tới 21 đời làm thầy trừ ma, đam mê chắc nằm trong gen rồi.” Đường Mộc Nhi đáp rồi hỏi “Anh Vương Lân, thực hiện xong nhiệm vụ lần này, anh sẽ đi đầu thai đúng không?”

“Phải, tốt nhất là vậy. Anh không biết nếu cứ ở lại nhân gian thì chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng cứ tuân theo quy luật tự nhiên là tốt nhất. Ở lại tới tận bây giờ đã là phạm quy tắc rồi.” Vương Lân trả lời.

“Đến lúc đó bọn em sẽ nhớ anh lắm.” Đường Mộc Nhi nói rồi đem bức thư ra cửa rồi đón taxi đến nhà Tạ Lâm.

Tạ Lâm đón cô ở cửa và mời cô vào phòng khách, tại đó ba của Tạ Lâm đã ngồi sẵn. Đường Mộc Nhi liền chào hỏi “Rất vui được gặp bác ạ. Cháu là Đường Mộc Nhi.”

“Chào cháu, bác là Tạ Lương Tâm. Công nhận là cháu rất giống ông nội.” Tạ Lương Tâm nói.

Một lần nữa cô tự nhủ bản thân đây chỉ là câu nói xã giao thôi, không việc gì phải lo. Tạ Lương Tâm lại nói tiếp “Cháu đã giúp đỡ Tạ Lâm rất nhiều rồi, nó đã học hỏi được rất nhiều, bác cảm ơn cháu.”

“Không có gì đâu ạ. Chủ yếu chỉ là anh ấy đọc sách của ông cháu để lại, còn trong các nhiệm vụ thì mọi người đều giúp đỡ lẫn nhau cả mà.” Đường Mộc Nhi khiêm tốn đáp, cô cảm thấy mình không thể thanh tẩy các hồn ma Mã Quân, Hứa Văn hay oan hồn đáy giếng nếu không có sự giúp đỡ của mọi người.

“Còn cậu là ai vậy? Lần đầu tôi thấy có người đem theo ma làm trợ thủ đấy.” Tạ Lương Tâm nhìn về phía Vương Lân.

“Tôi là Vương Lân, đệ tử của sư phụ Đường Thân, hình như chúng ta chưa bao giờ gặp nhau nhỉ?” Vương Lân nói.

“Đúng vậy, Đường Thân chưa bao giờ giới thiệu đệ tử của ông với tôi.” Tạ Lương Tâm đáp.

Tạ Lâm nhận thấy pháp lực của cha mình cũng đủ để nhìn thấy và nói chuyện với Vương Lân, Gần đây anh vẫn điên cuồng luyện tập, thậm chí còn ăn chạy để tăng khả năng điều hòa âm dương cơ thể nhưng hôm nay vẫn chỉ nhìn thấy bóng mờ và nghe thấy giọng nói xa xăm. Tạ Lâm thoáng có chút buồn rầu khi bản thân vẫn chưa tiến bộ bao nhiêu.

“Anh đừng buồn, có công mài sắt có ngày nên kim mà.” Đường Mộc Nhi khẽ nói, Tạ Lâm không hiểu sao cô biết anh nghĩ gì nhưng đó là sự an ủi rất lớn.

Sau đó Triệu Giai Nhân tới, Tạ Lâm mở cửa cho cô ấy vào. Tạ Lương Tâm và Triệu Giai Nhân giới thiệu bản thân với nhau rồi cô ấy nói “Hạ Vĩnh Thành đang có việc bận nên không tham gia được. Vừa nãy chị có tới tìm anh ấy để hỏi về tung tích của đạo trưởng, tiện thể rủ Hạ Vĩnh Thành cùng tới đây thì anh ấy trả lời như thế.”

“Nếu vậy thì chắc vẫn chưa có phát hiện gì mới rồi, nếu không cậu ấy đã nói với chị.” Tạ Lâm nói.

“Nếu vậy thì chúng ta bắt đầu đọc lá thư luôn nhé.” Đường Mộc Nhi hỏi.

Tất cả gật đầu đồng ý. Đường Mộc Nhi mở lá thư ra, bắt đầu đọc “Gửi cháu yêu Đường Mộc Nhi, vậy là nhiệm vụ của cháu đã sắp hoàn thành, chắc bây giờ cháu cũng đã quyết định được có tiếp tục theo nghiệp trừ ma hay không rồi nhỉ? Dù cháu quyết định thế nào, ông vẫn rất ủng hộ quyết định của cháu.

Không dài dòng nữa, hồn ma lần này ở tại một nơi không hề xa lạ, cháu còn nhớ ông Tô Giang lúc nhỏ cháu từng tới chơi không? Hồn ma này là vợ của ông ấy, đi với ông lúc đó còn có một đệ tử khác là Triệu Chính Nhân, cháu có thể liên hệ với cậu ấy.

Hồn ma lần này cũng rất dễ thanh tẩy, có điều ông đã đặt một vòng bảo vệ lên nó. Chuyện là thế này, lúc tới để chuẩn bị thực hiện ma pháp âm trấn âm lên hồn ma này, ông đã gặp một tà sư muốn yểm bùa ông. Trước đó, Tô Giang có bảo một thầy trừ ma khác cảm nhận được âm khí và tới để đề nghị trừ ma.

Có thể là ông nghi ngờ lung tung, nhưng có vẻ đây là một kẻ lừa đảo. Một kẻ biến hồn ma của vợ Tô Giang thành oan hồn điên loạn và giả vờ làm thầy trừ ma tới để moi tiền. Khi biết ông sẽ tới thanh tẩy hồn ma đó, hắn liền tìm cách thủ tiêu ông nhưng thất bại. Vậy nên cháu cần phải cẩn thận, kẻ này khả nămg cao vẫn đang nhắm đến nhà của Tô Giang.”

“Sao lại có kẻ bày trò lừa đảo như thế chứ? Thật không đáng mặt thầy trừ ma.” Tạ Lương Tâm giả vờ phê phán, cô tỏ ra như một người chính trực.

“Đúng vậy, quả là kẻ suy đồi đạo đức, không có lương tâm.” Đường Mộc Nhi tán thành.

“Cặn bã xã hội, nỗi ô nhục của giới trừ ma.” Vương Lân nói thêm.

“Đáng xuống địa ngục, không được siêu sinh.” Triệu Giai Nhân tiếp lời.

“Sồng như thế thì chẳng có đức cho con cháu.” Tạ Lâm cũng góp phần,

Tạ Lương Tâm cảm thấy bức rức vô cùng, ông chỉ định phê phán một câu, không ngờ bọn trẻ lại hưởng ứng nhiệt tình như thế. Tuy nhiên, ông phải giữ bộ mặt vui vẻ, không để lộ bộ mặt tức giận ra ngoài.