Chuyển ngữ: diuisca
Chỉnh sửa: andrea
Tám phần mười nhân sinh là chuyện không thể thỏa mãn. Phần còn lại đều là sự tình bất đắc dĩ.
Trì Phi Điềm nhân cơ hội Tống Quy Phàm đi vệ sinh, mới có thể thư thả đầu óc, anh tỉnh táo véo đùi một cái… Ai, không khéo véo mạnh quá, khiến nước mắt tuôn ra rồi.
Trì Phi Điềm đeo lại khuôn mặt gỗ vốn đã mang theo suốt hai tiếng đêm nay, một lần lại một lần, xác định mình không hề chảy nước miếng với Tống Quy Phàm, cũng không có chút xúc động nào xông lên ôm đùi Tống Quy Phàm cầu xin hắn quay đầu ăn cỏ cũ. Anh diễn xuất khá lắm… phải không?
Phải cái đầu mi! Đúng là lệ rơi đầy mặt mà!
Trong nhà vệ sinh mi ngã té làm cái gì, quả thật là chủ động yêu thương nhung nhớ mà, nhìn cái đức hạnh nhà mi kìa!
Cái thứ nước chanh ngọt vàng vàng đục đục kia mi nghĩ không ra thì vội vàng đưa lên làm cái gì, đầu óc mi có lỗ phải không?
Tiêu Ngọc rõ ràng có thể làm nữ chính, bị nhà mi rành rành biến thành nữ phụ, mi thật sự thẳng không nổi mà!
Trong đầu Trì Phi Điềm mưa đạn mịt trời, càng nghĩ càng uể oải, hận không thể ôm mặt khóc rống ở trên ghế, rồi hô một câu “cắt”, tua băng về rồi quay lại lần nữa.
Đáng tiếc nhân sinh không phải đóng phim.
Huống chi Trì Phi Điềm đóng phim còn không ra trò.
Sau khi bạn bè hội họp kết thúc, Trì Phi Điềm bị người xô đẩy kéo đi, cuối cùng có người đề nghị tới bãi biển gần đó, vừa khéo mùa đông giảm một nửa giá vé, coi như hồi tưởng lại chút vị thanh xuân.
Một đoàn người túm nhau như điên vậy, chen chúc đi ra ngoài khách sạn, một bạn học say rượu gào rú “Đêm đó tớ uống rượu say đã nắm tay cậu nói lung tung, chỉ lo biểu đạt những suy nghĩ điên cuồng đè nén trong lòng mình… Thật quá xúc động…” Còn có người rống to “Quân bất kiến cao đường, soi gương buồn tóc bạc…”
(1) Nguyên văn: Quân bất kiến cao đường, minh kính bi bạch phát trích từ thơ Đỗ Phủ:
Hựu bất kiến: Cao đường minh kính bi bạch phát
Trì Phi Điềm bất đắc dĩ giật cánh tay ra khỏi thân người nào không biết, trong lòng vẽ đi vẽ lại vòng tròn nguyền rủa Dương Hoa Lộ không biết bốn chữ “làm việc đáng tin” viết như thế nào một phen, tính vàn tính vạn, rõ ràng vẫn phải gặp Tống Quy Phàm.
Nhắc tình xưa cũ, ngũ vị tạp trần.
Trì Phi Điềm không muốn chào hỏi Tống Quy Phàm, cũng không muốn thêm vào một khoản mất mặt trong sử sách, sau khi trả tiền, định lén bỏ về.
Thế nhưng không biết tại sao Tống Quy Phàm (khách sạn chỉ có một cửa ra) không cho anh cơ hội này.
Hai người đứng cùng khu vực ngoài khách sạn, ở giữa lối đi nhỏ hẹp giữa hai xe, trời tháng hai lạnh cực kì, trong không khí như ngưng kết băng sương, Tống Quy Phàm mặc không nhiều, lại có dáng vẻ hết sức phong độ, hắn như có điều suy nghĩ mà thoáng nhìn qua xe anh, “Anh đưa em về nhé?”
Khuôn mặt hắn quạnh quẽ lại lương bạc, nhưng ánh mắt dường như có ánh sáng nhu hòa chiếu rọi, có điều Trì Phi Điềm cũng khó tin năng lực phán đoán của mình lắm.
Trì Phi Điềm móc chìa khóa xe ra, chìa khóa xe vẫn là cái ba năm trước, vỏ đen bị mài mòn mất một nửa. Anh như muốn che giấu mình nghèo khó, vô thức khép chìa khóa trong lòng bàn tay, không muốn để Tống Quy Phàm phát hiện anh nhớ mãi không quên quá khứ.
“?” Tống Quy Phàm nhìn anh một cái.
“Không cần.” Trì Phi Điềm từ chối: “Em tự về được.”
Anh không biết tối nay gặp Tống Quy Phàm là trùng hợp hay là một âm mưu đã được tính trước, hoặc giả có thể là do mình vô cùng tư niệm nên xuất hiện ảo giác, mặc kệ thế nào, Trì Phi Điềm vẫn cảm thấy không chân thực.
Tuy rằng anh nhớ mãi không quên quá khứ, nhưng anh biết điều đó là sai lầm. Tống Quy Phàm có khả năng nhất là vì tạm thời có việc ở Tân Thành, có lẽ mai sẽ đi, tóm lại nếu mình chú ý quá mức, sẽ thua.
Trì Phi Điềm đã thua một lần rồi, không bao giờ muốn thua thêm lần hai, lý trí nói cho anh biết, phải xách mình ra khỏi vũng bùn.
?
Trì Phi Điềm lại bỏ viết nữa rồi.
L-ạ-i.
Đây đối với hoa hồng nhỏ phóng khoáng lạc quan như anh mà nói quả thực là một việc cực kì khủng khiếp, nếu không phải anh vẫn yên lành phát weibo, chỉ sợ tác giả cùng nhóm đã bắt đầu báo cảnh sát.
Chuỗi tin nhắn biên tập gửi tới liên hoàn để đe dọa đã tích tới 99: Đại đại, hôm qua không cập nhật cũng thôi đi!! Hôm nay lại thế nào!!!
Biên tập: Hôm qua cậu có lý do là tiêu chảy.
Biên tập: Tôi nhịn!
Biên tập: Hôm nay cậu bảo cậu đi họp lớp.
Biên tập: Tôi lại cứ thế mà ngây ngốc tin tưởng cơ chứ!!!!
Trì Phi Điềm: Bé thỏ trắng cậu thật ngốc nha.
Biên tập: Tôi đếch muốn nghe cậu giải thích!!! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Trì Phi Điềm: …
Biên tập: Cái đệt, hôm nay cậu không phải ở dưới hầm chứ!!!
Trì Phi Điềm: Vốn đã chờ dưới hầm cả đêm rồi má.
Biên tập: … Tôi dường như ngửi thấy hương vị khiến người ta say đắm ở phía bên kia màn hình.
(2) hầm ở đây là hầm rượu nhà Tiểu Trì, nên mới có thể nói là ngửi thấy mùi rượu
Trì Phi Điềm: Bé thỏ trắng à.
Biên tập: Cậu im mồm!
Trì Phi Điềm: Hả?
Biên tập: … Đại đại cậu nói đi! Đầu gối đều cho cậu!
Trì Phi Điềm: Cậu nhìn tôi nè, có giống một con chó hay không?
Biên tập: …
Biên tập: … …
Biên tập: … … … Con mẹ nó cậu lại phát điên cái gì rồi?
Biên tập: Người đâu rồi? Đúng rồi, tháng sau mấy đại thần trong nhóm muốn ký kết, cậu được Hoàng kim tổng minh sủng hạnh nên sau đó lượng tiêu thụ rất tốt, bộ đầu tiên của cậu không phải cũng sắp hoàn tất rồi sao? Tôi suy nghĩ có nên tới ký kết hay không, thuận tiện cho mọi người gặp mặt, lão Đại Đường cũng nhớ thương cậu rồi.
(3) giống web Tấn Giang, ký hợp đồng để tính phí truyện đọc.
Biên tập: …
Biên tập: … … Đệt, người đâu rồi (╯‵□′)╯︵┻━┻
Trì Phi Điềm block cậu xong mở lại.
Biên tập: …
Trì Phi Điềm đổi tên weibo thành “Hôm nay mắc bệnh nan y không cập nhật”, một đám người hâm mộ nhao nhao tới ăn mừng, bệnh nan y cũng mặc kệ chỉ cần không phải hố là được rồi, ngày mai không cập nhật thì sẽ gửi dao tới bệnh viện! Đồng liêu trong nhóm tác giả tỏ vẻ thích nghe ngóng, thích buôn chuyện.
Về phần bé thỏ trắng biên tập Thất Điểm: Tôi bóp chết cậu!!!
… Đây là một thế giới không có lương tâm mà.
Khiến cho người ta giật mình là Tôn Ngộ Sắc lại không phản ứng chút nào!!!
Gõ chữ đến mức tay bị chuột rút nhà Ngư Đại Đường: Không cập nhật càng tốt, fans hâm mộ hoan nghênh trèo tường, tôi đã sớm ghi hận đã lâu cái thằng nhãi Tiểu Thủy Thủy nhảy dù trên bảng bài danh Bá Vương kia →→ @Thất Điểm – Thủy Dã: Hôm nay mắc bệnh nan y không cập nhật.
Hừ, hôm qua còn kêu yêu ta, hôm nay lại thay đổi kêu hận ta, thật là một yêu tinh nhỏ đào mỏ mà, Đại Ngư Đường quen biết nhà mi ba năm, hóa ra nhà mi cũng không đáng tin như ta nghĩ.
Nhân sinh thật sự tịch mịch như tuyết.
Ngón tay Trì Phi Điềm gõ gõ trên sàn nhà gỗ tử đàn, hai mắt vô thần, ôm đầu lăn một vòng.
Rồi lại lăn một vòng.
Đầu đụng vào giá rượu… lại lăn trở về… lại đụng tiếp.
Cho đến khi dáng vẻ thoạt nhìn hơi thở hồng hộc quần áo lộn xộn sắc mặt ửng hồng.
“AAAAA!”
“Tui thật là ngu xuẩn mà!!”
“Tui thế mà đi tìm đường chết à trời!!”
Vì sao không thể tỏ ra tự nhiên trước mặt Tống Quy Phàm được cơ chứ?
Trì Phi Điềm khóc không ra nước mắt, nằm sấp trên sàn nhà, lấy đầu đập đất. Nhưng mà nhân sinh không thể quay lại, hối hận thì cũng không có cái trứng gì cả.
Anh mở QQ ra, nhắn cho từng người quen biết.
Thủy Dã: Có đây không? Nhìn thấy nam thần nhà anh không?
Avatar Tôn Ngộ Sắc có màu xám thẹn thùng.
Thủy Dã: Tỏ tình chưa?
Avatar Tôn Ngộ Sắc vẫn màu xám cô đơn quạnh quẽ như trước.
Choáng nha, nói muốn tỏ tình là tui hết hồn! Hù chết bản đại đại có chỗ nào tốt với nhà anh chứ!
Thủy Dã: Có đây không?
Đại Đường: Phải viết 10.000 từ, trừ nhuyễn ngọc ôn hương đến đến hẹn chịch thì đừng làm phiền bản đại gia! [tự động hồi âm]
Thủy Dã: …
Trì Phi Điềm: Online không?
Dương Hoa Lộ:? Tiểu Trì à.
Trì Phi Điềm: Tôi có chuyện muốn nói với bà, bà giúp tôi cân nhắc một chút.
Dương Hoa Lộ: Phắc, ông sao lại chuồn sớm khỏi họp lớp thế? Cái gì vậy, đợi tôi tí, tôi đi vệ sinh.
Trì Phi Điềm: Nhà vệ sinh nam hay nữ thế?
Dương Hoa Lộ: Nhà vệ sinh công cộng! Trong công viên lãng mạn mà lắm muỗi vl, phắc, không thèm nghe ông nói nữa, bà dì đến rồi.
Trì Phi Điềm: …
Nhân sinh thật sự tịch mịch như tuyết.
[ngọn nến]
Trì Phi Điềm: Có đây không?
Học sinh tiểu học: Luôn online luôn online! Đại đại sao hôm nay anh không cập nhật vậy ạ [Thỏ tzuki bóp mặt] anh nhìn thấy em mới viết văn đồng nhân không? Không phải lần trước anh đáp ứng em, nếu viết Trì Thiên thành công ý, sẽ nâng em thật cao (* w╲*)
Học sinh tiểu học:【văn bản word.doxc19k】anh xem nè, đại đại, em viết rồi á! Nhanh! Nâng thật cao!
Trì Phi Điềm: …
Học sinh tiểu học: Nâng thật cao! Nâng thật cao! Nâng thật cao!
Trong lòng Trì Phi Điềm nôn ra máu, đưa tay ấn bàn phím: (┘ ̄ ̄)┘ nâng.
Học sinh tiểu học: Chưa đủ chưa đủ, nâng sang bên trái thêm cái nữa đi mà (* w╲*).
Trì Phi Điềm nổi giận, ông đây bị đau khổ ép thành vậy rồi, mi còn muốn ông dỗ bé công chúa nhà mi ư!
Trì Phi Điềm: … nhóc lắm chuyện thật đấy! Có tin anh bóp chết nhóc không!
Học sinh tiểu học: Đại đại, anh dọa em… QAQ
Trì Phi Điềm: … =|=
Trì Phi Điềm: └( ̄ ̄└) nâng lên bên trái một cái nữa, đủ chưa?
Học sinh tiểu học: Đợi tí, đi một vòng đi! Đi một vòng thôi! ~( ̄▽ ̄)~
Trì Phi Điềm: Đệt, có tin anh quất chết nhóc không!
Học sinh tiểu học:: ヾ(≥へ≤)〃 không phải đại đại anh nói hôm nay đi họp lớp ạ? Có mỹ nữ hem? Bạn gái anh đi hông dzậy?
Thật sự là chưa mở nồi đã có người mở thay!
Trì Phi Điềm phẫn nộ nắm chuột, phẫn nộ gõ bàn phím: Anh nhóc là một con chó độc thân thì lấy đâu ra bạn gái?
Học sinh tiểu học: …
Trì Phi Điềm: …
Học sinh tiểu học: …
Trì Phi Điềm: …
Học sinh tiểu học: Đại đại anh gạt em ư! Anh lừa em thiệt khổ mè! Lần trước anh bảo anh có bạn gái rồi, còn lừa em gọi sư mẫu đi, còn gửi ảnh chụp nữa chứ? Chẳng lẽ lúc trước anh đều phóng túng vậy sao?
Phóng túng… tuổi nhỏ mà ngôn ngữ phong phú vậy.
Trì Phi Điềm: A, thật ra anh nhớ nhầm, anh có mà, đầu năm nay không có bạn gái thì ai còn dám ra đường đi bộ chớ?
Một con chó bị chết đuối trong đám đông rất nên được mặc niệm có được hay không?
Học sinh tiểu học: Anh không có!!
Trì Phi Điềm: Anh có.
Học sinh tiểu học: Anh không có!!
Trì Phi Điềm: …
Học sinh tiểu học: Không lẽ tâm tính thiện lương mệt mỏi nên không muốn yêu nữa ư?
Trì Phi Điềm: A, đúng rồi đấy, hôm trước anh còn cùng chị ấy tình chàng ý thiếp, nhưng hôm nay một lời không hợp rồi chia tay luôn.
Học sinh tiểu học: GẠT NGƯỜI!!!
Trì Phi Điềm: Nhóc nghe anh giải thích!
Học sinh tiểu học: Em không nghe em không nghe em không nghe!!!! Tim em đau nhói quá đi!!!!
Trì Phi Điềm: Không nghe thì lăn đi làm bài tập.
Học sinh tiểu học: Tội nghiệp đại đại ~, sao anh lại chia tay chị ấy thế?
Vì sao chia tay ư.
Nếu có thể nói ra qua vài ba từ, thì chắc chắn là yêu không sâu sắc.
Trì Phi Điềm nằm sấp trên sàn, cuộn lại chỗ ấm bên cạnh, vẻ mặt buồn rười rượi như đau trứng, trong đầu trống rỗng, đại khái là di chứng sau khi không thể ngụy trang tốt trước mặt Tống Quy Phàm. Bên ngoài, Tiểu Quách vặn nhạc lên mức to nhất, nhạc Nhật tình cảm tràn đầy, Trì Phi Điềm đau lòng, suýt nữa hai hàng nước mắt khuất nhục đã rơi xuống rồi [mặc niệm].
Chuyện tình xưa cũ, căn bản không nên nhắc lại.
Nhưng mà gặp Tống Quy Phàm trong chốc lát, rất nhiều tâm tình mà lý trí giam không nổi đã dâng trào, vô cùng dày đặc, đúng là di chứng muốn thảm rồi mà.