Có Gan Ném Xà Phòng Thì Có Gan Tỏ Tình Đi
Chuyển ngữ: Thụy Miên
Chỉnh sửa: diuisca, andrea
Tôn Ngộ Sắc còn nói: Chẳng qua nhiều năm rồi không gặp lại chàng giáo thảo trung học kia, không biết cậu ấy lớn lên có tàn phế hay không nữa…
Trì Phi Điềm không biết lớn lên có tàn phế hay không: “…”
Trong cơn giận dữ, Trì Phi Điềm bỗng nhiên đứng dậy, cầm một miếng gương vỡ trên kệ, soi soi thật cẩn thận, tàn phế ư? Không có tàn phế nhé, một cái mũi hai con mắt, không thiếu cái gì, chỗ nào cũng đẹp.
Dưới khóe mắt phải của anh có một nốt lệ chí không rõ ràng lắm, nói là lệ chí, nhưng thật ra là một vết sẹo nhàn nhạt. Lúc Tống Quy Phàm và anh ở cùng nhau, thường dùng ngón tay cái vuốt vết sẹo nhạt này.
(1) Lệ chí: nốt ruồi dưới khóe mắt ngay ở vị trí nướt mắt thường chảy xuống nên gọi là lệ chí, nốt ruồi lệ.
Trì Phi Điềm thường xuyên xuất hiện ảo giác, cho rằng theo ngón tay nhu hòa nhẹ nhàng là một ánh mắt dịu dàng, nhưng thật ra, trong mắt Tống Quy Phàm vẫn không hề để tâm như trước, động tác nhè nhẹ lại lạnh nhạt, cứ như đang lau vết bẩn trên ly thủy tinh.
Khi đó Trì Phi Điềm quấn quít làm phiền kéo Tống Quy Phàm về dưới trướng của mình cũng chẳng dễ dàng gì, tự cho là từng bước áp sát, một ngày nào đó đối phương sẽ vứt bỏ thành trì, bèn phàn nàn: “Đều do anh cả, phá hủy cả khuôn mặt của em.”
Tống Quy Phàm không để ý lắm: “Do em quá ngốc.”
Tuy nói Trì Phi Điềm là đàn ông, anh mà nói ra mấy lời này sẽ có phần đạo đức giả… nhưng chẳng lẽ Tống Quy Phàm không nên săn sóc, đau lòng, an ủi anh một chút sao?
Chẳng lẽ sức hút của mình không đủ?
Trì Phi Điềm thường xuyên tìm quân sư tình yêu quạt mo duy nhất của mình – Dương Hoa Lộ xin chỉ bảo. Dương Hoa Lộ là một đứa con gái trong lớp vô cùng xinh đẹp, phong tình, có thể nói là thân kinh bách chiến, dạy cho Trì Phi Điềm vô cùng nhiều thủ đoạn.
Hôm nay giả trang nam vạm vỡ, ngày mai lại giả trang cô dâu nhỏ.
Vẫn không thích.
Vậy còn ông chồng nhỏ tươi mát thoát tục và boy thể thao da màu mật ong thì sao?
“Mỗi ngày một loại, không sợ Tống Quy Phàm không thích.” Dương Hoa Lộ vỗ ngực nói với anh.
Trì Phi Điềm vỗ lại một cái, biến ngực phẳng của cô thành sân bay: “Người anh em, nhờ cả vào bà!”
Đáng tiếc, cho dù anh có lăn qua lăn lại thế nào, Tống Quy Phàm vẫn một mực bình thản như nước lã.
Cũng thật sự ứng với câu nói, yêu một người, khóe miệng của người đó còn treo một hạt cơm của ngày hôm qua cũng cảm thấy đáng yêu, không yêu một người, người đó có áo quần gọn gàng, anh tuấn đẹp trai cũng không có hứng thú nổi.
Trì Phi Điềm nhớ lại những ký ức không mấy tốt đẹp, khóe miệng tươi cười lúc soi gương chậm rãi hạ xuống.
Đầu bên kia Tôn Ngộ Sắc cũng không nói thêm lời nào.
Ngược lại mã số QQ của Học sinh tiểu học điên cuồng nhảy.
Học sinh tiểu học: Đại đại, có phải hôm nay anh không thoải mái không? Kinh nguyệt lại đến nữa rồi à? Tại sao không viết nữa thế?
Học sinh tiểu học: Đại đại, em bán moe cho anh xem, nhanh viết chương mới đi >////<●(*′▽’*)●●☆●●●●●●
Học sinh tiểu học: Đại đại, anh rớt xuống hầm cầu rồi à? Alo, ●●0 à, đúng, vẫn là chỗ cũ…
Trì Phi Điềm cuối cùng nhịn không được, gõ chữ: Xe cấp cứu là ●20!
Học sinh tiểu học: Em biết mà, phím 2 trên máy tính của em bị hư rồi [Đáng yêu][Đáng yêu][Le lưỡi][Le lưỡi]
Trì Phi Điềm: …
Học sinh tiểu học còn nói: Đúng rồi, đại đại, sau lưng áo phông của em bị rách một lỗ, anh có biết vá áo không?
Rách một lỗ!
Thật sự là vạch áo cho người xem lưng mà!
Trì Phi Điềm ngồi trước máy tính khuôn mặt tuấn tú nhăn lại một đống, không nhịn được đưa tay sờ lưng mình, ngay cả lỗ rách kia ở vị trí này anh cũng nhớ rõ ràng, có một số việc không phải muốn quên là có thể quên…
Ngọn nguồn của vết sẹo này phải nói đến từ thời trung học.
Học kỳ hai lớp Mười một, Trì Phi Điềm mạnh mẽ liều mạng học tập, mỗi lúc trời tối trên trán buộc một dây đai viết hai chữ “chăm chỉ”, thắp đèn xuyên đêm, múa bút thành văn.
Vương Lệ Quyên còn cho rằng con trai mình cuối cùng cũng cải tà quy chính rồi, vô cùng vui vẻ, đi làm về cũng không dám nói nhiều, cũng không cho phép ba Trì mở TV.
Trì Phi Điềm ghi một đề, canh chừng phía cửa, lại lấy điện thoại di động ra, nhìn ảnh chụp của Tống Quy Phàm. Trên màn hình điện thoại di động nhỏ, thiếu niên nằm sấp trên bàn ngủ, chỉ lộ ra nửa góc nghiêng tuấn tú.
Sắc mặt Trì Phi Điềm ửng hồng, lén hôn màn hình một cái, trong lòng cứ như là ăn mật ngọt.
Ăn xong mật ngọt, anh đã có sức mạnh dùng mãi không hết.
Anh vốn chỉ xếp hạng trung bình trong lớp, đến lúc thi giữa kỳ, mang theo quầng thâm đến, phát huy thật tốt, bỗng chốc nhảy đến mấy thứ hạng đầu.
Trường Trung học số 1 Tân Thành sau mỗi cuộc thi đều dán tên năm người đầu bảng ở trong đại sảnh lầu một.
Ngoài cùng bên trái là bảng tên của lớp số 11, nhìn từ trên xuống dưới mấy lần, Tống Quy Phàm… Trì Phi Điềm… chính giữa chỉ còn cách ba người.
Sau khi thi xong Trì Phi Điềm vừa phấn khích… vừa không thỏa mãn.
Phấn khích vì, anh thi rất tốt, có thể tự do lựa chọn chỗ ngồi, nói không chừng có thể cướp được vị trí ngồi cùng bàn với Tống Quy Phàm nhỉ? Ngồi cùng bàn là gì, gần quan được ban lộc, trước lúc ngủ trưa anh có thể chuẩn bị sẵn một cái pose, khiến cho Tống Quy Phàm tỉnh lại sẽ nhìn thấy anh, cho dù không thể như kỹ năng đặc biệt chỉ một lần mà có thể khiến cho Tống Quy Phàm trong nháy mắt yêu anh, nhưng cũng sẽ có nhiều cơ hội hơn người khác một chút chứ?
Không thỏa mãn vì, ba người ở giữa trên bảng xếp hạng kia thật đáng ghét, bóng đèn sáng như vậy, không sợ chói mù mắt sao?
Lúc chọn chỗ ngồi, cả người Trì Phi Điềm như ngồi trên tàu lượn cao tốc, cả trái tim cứ thấp thỏm.
Nhìn thấy vị trí ngồi cùng bàn của Tống Quy Phàm bị một đứa con gái chiếm mất!
Điều này sao có thể chịu được!
Bàn sau lại bị Dương Hoa Lộ không biết sống chết chiếm luôn!
Trì Phi Điềm cảm giác trời cũng sụp xuống rồi, ôm tường rơi lệ đầy mặt, trong đầu nháy mắt tưởng tượng tượng ra rất nhiều câu thơ bi thương…
Đời người tự có tình si, hận này không liên quan đến gió trăng.
Hỏi thế gian, tình là vật gì, mà khiến những chú chim nhạn này sống chết hẹn thề nhau?
Vật như xưa, người đã khác, mọi sự đều thôi rồi, muốn nói mà nước mắt đã tuôn trào…
Quỷ mới biết ngữ văn của anh không đủ điểm sao lại có thể nhảy ra nhiều linh cảm như vậy.
Cuối cùng anh dùng một bịch kẹo sữa Bé Thỏ Trắng đổi lấy vị trí bàn sau của Dương Hoa Lộ, hơn nữa cũng nhanh chóng thành lập với Dương Hoa Lộ một tình bạn không giống bình thường.
Sông khuất núi trùng ngờ tắt lối, liễu xanh hoa thắm lại có làng!
Nhưng thoải mái!
Sau khi Trì Phi Điềm ngồi được vào bàn sau Tống Quy Phàm, vừa lén lút xem đứa con gái có thành tích phi thường vĩ đại ngồi cùng bàn Tống Quy Phàm là tình địch vừa nghĩ hết cách lăn qua lăn lại, cố gắng khiến cho Tống Quy Phàm chú ý.
Ba ba nhìn đậu xanh vừa mắt, yêu đương không phải là chuyện như thế sao?
(2) Ba ba nhìn đậu xanh vừa mắt: vì mắt con ba ba nhỏ nên đậu lớn quá nó không thấy hết, cho nên hạt đậu mà vừa bằng mắt của con ba ba rất hiếm nến câu trên có ý nghĩa tìm được tri tâm, tri kỷ, một người phù hợp. Mà ở đây hạt đậu ở trước mặt con ba ba nên ý của TPĐ là xoay qua xoay lại trước mắt TQP rồi cũng có ngày TQP thấy anh thích hợp.
Tống Quy Phàm không nhìn anh, vậy thì anh nhìn Tống Quy Phàm nhiều hơn vài lần, chung quy vẫn có thể xuất hiện trong tầm mắt nhau nhiều hơn.
Tống Quy Phàm mắt mà kém thì sẽ vừa mắt mình chứ?
Trì Phi Điềm vẫn ngốc nghếch nghĩ.
Thế là anh vắt hết óc, nghĩ ra một phương pháp.
Sáng sớm anh đã lén la lén lút đi tàu điện ngầm đến trước trường học, thấp thỏm chờ đợi, nhìn xung quanh, trong tay ôm một cây búa và ba cây đinh!
Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, trước tiên phải tạo cơ hội!
An ninh Tân Thành rất tốt, Tống Quy Phàm sức dài vai rộng, lấy đâu ra côn đồ có thể trêu chọc hắn? Thân thể của hắn cũng tốt, bình thường chạy vài chục vòng dưới nắng cũng không thấy té xỉu, càng không có cơ hội gì cho mình.
Vậy chỉ có thể tự mình ra tay tìm cơm no áo ấm thôi.
Trì Phi Điềm để ở mép bàn của mình ba cây đinh, hy vọng nó kéo rách áo Tống Quy Phàm, rồi chính mình mượn cớ nhận lỗi, qua lại với nhau như vậy, chẳng phải có cơ hội nhìn vừa mắt sao?
Năm đó bàn ghế cũng không chỉnh tề, học sinh nghịch ngợm gây sự trên bàn viết vẽ loạn xạ, nhổ đinh cũng là chuyện bình thường, tất cả đều không có vấn đề gì!
Trì Phi Điềm đọc mấy trăm tập Conan, anh hiểu không để lại chứng cớ là điều cơ bản.
Kết quả suốt gần hai tuần, Tống Quy Phàm ngay cả quay đầu lại cũng không quay! Càng đừng nói tới chuyện lại gần!
Hộc máu!
Trì Phi Điềm muốn hộc máu!!
Anh khó chịu nghĩ biện pháp tiếp cận Tống Quy Phàm sau này, không ngại đưa ra một câu lại một câu hỏi ngu ngốc.
Mắt nhìn thấy mỗi lần áo phông trắng của Tống Quy Phàm lướt qua phần nhô lên của cái đinh không mang theo một áng mây, Trì Phi Điềm chỉ có thể cảm thán, chất lượng quần áo của hắn quá tốt, có phẩm vị như thế, không hổ là người mình nhìn trúng.
Lại có một lần, Trì Phi Điềm lấy ra kinh nghiệm của năm năm thi thử đại học, dùng ngón trỏ chọt lưng Tống Quy Phàm.
Tống Quy Phàm quay đầu lại.
Trì Phi Điềm nhanh chóng cúi đầu xuống, thu tay lại, còn có chút ngượng ngùng, anh nghĩ cần phải hành động cẩn thận hơn. Anh đối với người khác quân tử thẳng thắn vô tư, chọt mọi người đều dùng bút đâm, duy chỉ có đối với Tống Quy Phàm thì lại tiểu nhân ưu sầu, đầu tiên lau sạch mồ hôi đầu tay ở túi quần, trong lòng lẩm nhẩm ba lần: “Vì yêu mà tiến lên!” Ngón tay lại chọt vào sau lưng Tống Quy Phàm lần nữa.
Đứa con gái ngồi bên cạnh Tống Quy Phàm là học bá, mặt mũi thanh tú, tên là Tiêu Ngọc, mỗi lần thấy chuyện này luôn lén lút lườm Trì Phi Điềm rồi xoay đầu trở về cực nhanh.
Trì Phi Điềm coi cô ấy là tình địch, hiển nhiên nhìn thấy nhất cử nhất động của cô, trong lòng học theo A Phi của phim Hong Kong hừ lạnh: Muốn đấu với tôi, hừ hừ, cưng vẫn còn non lắm.
Tống Quy Phàm nhìn đề mà anh chỉ vào, trầm mặc vài giây: “Cái này hôm qua tôi đã nói cho cậu rồi.”
“…” Trì Phi Điềm quá mất mặt rồi, anh chỉ tùy tiện chỉ một đề, trong đầu thầm nghĩ quyển sách này đã nát lại còn ngạo kiều, để cho anh giở đến đúng đề ngày hôm qua.
Trì Phi Điềm mặt dày nói: “Vẫn không hiểu mà.”
Vẻ mặt Tống Quy Phàm nhàn nhạt: “Bên cạnh cậu đã ghi cách giải rất rõ ràng, nhìn là hiểu, chứng minh cậu đã rất hiểu rồi.”
“Không không không!” Trì Phi Điềm vội vàng nói: “Vẫn dốt đặc cán mai.”
Tống Quy Phàm: “…”
Tống Quy Phàm đành phải nhẫn nại giảng lại cho anh một lần nữa.
Lần này Trì Phi Điềm đạt được ý nguyện làm rách áo của Tống Quy Phàm.
Bởi vì lúc Tống Quy Phàm xoay người, anh vụng trộm đè xuống một phần tay áo của hắn, như vậy quẹt một cái “rẹt”, cho dù chất lượng đến mấy cũng không chịu được bị đinh móc.
Trì Phi Điềm liên tục không ngừng xin lỗi, nhỏ giọng nói: “Bạn học Tống, thật xin lỗi, tớ thật không ngờ ở đây lại đột nhiên có ba cái đinh, tớ giúp cậu đánh nó, cậu đừng nóng giận… đau không, nếu không thì tớ thổi cho cậu nha!”
Tống Quy Phàm: “…” Hắn vội vàng rụt bàn tay đang để trong tay Trì Phi Điềm về.
Trì Phi Điềm mồm thì nói xin lỗi, nhưng đáy mắt lại là một khoảng trời phấn khích, cười đến mức như sói xám sắp thành công: “Hay là tớ giúp cậu mang quần áo về vá lại, tay nghề của mẹ tớ khá tốt… nếu cậu không ghét bỏ… hay là tớ đền cho cậu một cái, cái này của cậu là nhãn hiệu gì, nếu không chủ nhật cậu cầm theo nó, tớ mang tiền theo, đi đến cửa hàng xem một chút…”
“Không cần.” Tống Quy Phàm nghiêng đầu đi cực kỳ nhanh, dịch ghế lên trước, một bên mặt cũng không thèm cho Trì Phi Điềm.
Bàn tay của Trì Phi Điềm cứng ngắc ở đó, co cũng không được, duỗi cũng không xong, vô cùng xấu hổ.
Tiêu Ngọc lại lén liếc mắt nhìn anh.
Trì Phi Điềm: “…”
Nhìn cái gì mà nhìn, nói cưng đó, quay đầu lên, một hai ba!
Mẹ nó, thật sự xấu mặt không chịu nổi mà!
Tống Quy Phàm quay đầu lại, bút trên tay viết biểu thức số học trên giấy cực nhanh, xem như không thèm để ý đến chuyện vừa xảy ra.
Nhưng mà, chữ trên giấy đều là số lộn xộn…
Qua mấy phút, hắn đứng dậy ra hành lang uống cốc nước, đi qua cửa sổ lớp số 13, Tiểu Mập Mạp cười trêu chọc hắn: “Ơ, giáo hoa Tống, lại bị nữ sinh nào chặn trước cửa toilet à? Cậu tự nhìn kìa, cổ cũng hồng lên rồi!”
Tống Quy Phàm nghe thấy hai chữ “giáo hoa”, không vui nhíu mày, nhưng hiếm thấy dừng lại vài giây trên hành lang lớp số 13, mở miệng ngàn vàng giải thích: “Phơi nắng.”
Ánh mặt trời khá thoải mái, sẽ không phơi nắng đến nỗi bị thương chứ.
Tống Quy Phàm nheo mắt lại, khóe miệng nhịn không được kéo lên một độ cong vô cùng vô cùng nhỏ.
Trì Phi Điềm gục trên cửa sổ nhìn thấy, mẹ nó, không hổ là người anh thích mà, đi lấy nước phơi nắng ánh mặt trời cũng có thể đẹp như thế!
Dương Hoa Lộ cho anh một cước từ trên mặt bàn rơi xuống: “Trì háo sắc, ông chiếm chỗ ngồi của tôi!”
….
Trì Phi Điềm vừa nhớ lại một chuyện nhỏ này, vừa không nhịn được sờ lên lưng mình.
Tuy không chiếm được Tống Quy Phàm, nhưng mà đoạn thời gian thầm mến đó của anh dù sao cũng là những ngày rạng rỡ lấp lánh nhất trong cuộc đời của mình.
Có sao nói vậy, chính mình sống đến hai mươi sáu tuổi, cuộc đời bình thản không có gì kỳ lạ, sóng yên biển lặng. Mặc dù bên Tống Quy Phàm có đau khổ, nhưng cũng có vui sướng…
Vui nhiều buồn nhiều, có điều gì không đáng nữa đây?
Học sinh tiểu học thấy Thủy Dã đại đại chậm chạp không để ý đến cậu, lại gửi tin nhắn đến.
Học sinh tiểu học: [Cậu bé bút chì ngoáy mông] Đại đại, anh vừa rơi xuống hầm à, anh với em quay lại đi, anh đoán xem áo của em vì sao lại bị rách.
Học sinh tiểu học: Em có một bạn ngồi bàn sau vô cùng bám người, trên bàn của cậu ấy có một cái đinh, không ngờ nó là làm cho áo của em rách mất, hại em về nhà bị mẹ đánh cho một trận, không vui! [Cậu bé bút chì ngoáy mông]
Học sinh tiểu học: Anh nói người bàn sau có phải thầm mến em hay không, cậu ta ngày nào cũng hỏi em mấy cái đề ngốc nghếch.
Trì Phi Điềm: …
… Cái cảm giác đầu gối trúng một mũi tên là chuyện giề thế?!
Học sinh tiểu học còn nói: A, nhưng mà hỏi anh cái này cũng vô dụng rồi. Đại đại, anh không phải đang độc thân sao, anh không hiểu đâu. [uốn éo mông]
Trì Phi Điềm ngồi trước máy tính phun ra một ngụm nước, lập tức cảm nhận được ác ý của cả thế giới bay về phía mình.
# nhật ký hoa khôi giảng đường #
Ngày 12 tháng 5 năm 2005, trời nhiều mây
Gần đây Tiểu Trì luôn nhìn nhau với bạn cùng bàn của tôi, tôi cảm thấy em ấy di tình biệt luyến (5) rồi.
Tên của bạn cùng bàn là gì ấy nhỉ…?
(5) yêu một người rồi, sau đó lại không yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.