Cô Hầu Gái Của Vương Thiếu Gia

Chương 100: Là định mệnh sao?




Trong căn phòng ngủ cao cấp, Hàn Chiêu Dao ngồi bên bàn trang điểm, sửa soạn một chút để chuẩn bị cho buổi tối ở nhà hàng cùng Vương Gia Vỹ.

Cô nhìn gương mặt xinh đẹp của mình trong gương, khẽ thở dài. Vốn dĩ cô cũng không muốn đi, nhưng lại không thể thẳng thừng từ chối.

Cha mẹ có ý muốn cô tìm hiểu Vương Gia Vỹ, nhưng trước nay Hàn Chiêu Dao luôn quan niệm tình cảm phải đến từ hai phía mới vững bền. Huống chi cô chỉ xem Vương Gia Vỹ như một người anh trai, ngoài cảm mến tính tình thẳng thắn, hết lòng với bạn bè thì tuyệt nhiên không có bất kỳ ý nghĩ gì khác.

Mặc bộ váy đen lên người, mang thêm đôi boots cao cổ và chiếc áo khoác lông cùng màu, Hàn Chiêu Dao nhanh chóng di chuyển ra xe, để tài xế riêng đưa mình đến điểm hẹn.

Vào trong nhà hàng Âu cao cấp đã được đặt chỗ từ trước, Hàn Chiêu Dao đến sớm trước mười phút như một phép lịch sự. Vương Gia Vỹ vẫn chưa đến, giờ này, hắn vẫn còn đang lái xe trên đường.

Hàn Chiêu Dao nhìn đồng hồ, ngay khi kim giờ điểm sáu giờ tối, cánh cửa phòng cũng mở ra, Vương Gia Vỹ bước vào, phong thái vô cùng điềm tĩnh.

“Gia Vỹ, anh đến rồi…”

“Chào em.”

Cô gật đầu, lịch thiệp đưa tay ra bắt tay với hắn.

Thức ăn được phục vụ trên bàn, toàn những món thượng hạng. Rượu vang khui ra, rót vào ly thủy tinh của hai người. Vương Gia Vỹ không động vào bất cứ thứ gì, quan sát Hàn Chiêu Dao một lúc, hắn mới cất lời:

“Chiêu Dao, anh có chuyện muốn nói rõ cho em biết.”

Hàn Chiêu Dao có chút hứng thú, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Vương Gia Vỹ đoán chừng chuyện này rất quan trọng. Cô nghiêng đầu, nhoẻn miệng cười thông thái:

“Ừm… anh nói đi.”

“Anh có bạn gái rồi.” Vương Gia Vỹ thẳng thắn nói.

Nghe có chút bất ngờ, nhưng Hàn Chiêu Dao cũng không tỏ ra khó chịu. Cô gật nhẹ đầu, ý muốn đối phương nói tiếp.

“Em cũng biết hai nhà có ý định tác thành cho chúng ta, nhưng hiện tại anh có bạn gái rồi. Hơn nữa, cô ấy còn đang mang thai con của anh, cho nên chúng ta…”

“Em chưa từng có ý định chấp nhận mối lương duyên sắp đặt này!” Hàn Chiêu Dao bật cười.

Hàn Chiêu Dao nâng ly rượu trên tay, nhấp một ngụm vào trong miệng. Cô mới đi du học về, còn muốn có thời gian trải nghiệm công việc, sau đó tìm một người yêu đương, kết hôn cũng không muộn. Về khoản này, Hàn Lĩnh, anh trai của cô rất đồng tình, chỉ là cha mẹ của cô vẫn giữ lối tư tưởng cũ, muốn tìm người môn đăng hộ đối nên mới gấp gáp đẩy cô cho Vương Gia Vỹ.

“Cảm ơn em.” Hắn hiểu được ý cô, âm thầm cảm kích.

Nói cho cùng. Hàn Chiêu Dao không có tình cảm với hắn thì chuyện này dễ xử lý hơn nhiều rồi. Chỉ cần giải quyết vấn đề từ phía Châu Viên Cầm là xong chuyện.

“Không có gì. Gia Vỹ, dù sao cũng đến rồi, ăn xong bữa tối rồi về.”

“Ừ.”

Vương Gia Vỹ cầm ly rượu vang lên, vừa chạm ly với Hàn Chiêu Dao thì nhận được cuộc điện thoại. Hắn ra ngoài nghe máy, là của thư ký Trần.

“Vương tổng, theo lời anh nói, tôi đã tìm ra đoạn clip Vương Minh Tuyết xô xát với nhân viên quán bar và đã tung lên mạng xã hội. Giống như những gì anh nghĩ, hiện tại vụ việc đang nhận được rất nhiều sự quan tâm của dư luận.”

Hắn gật đầu, từ tốn nói:

“Liên hệ với người kia, thuyết phục họ đâm đơn kiện Vương Minh Tuyết đi.”

“Vâng.”

Vốn dĩ làm như vậy cũng sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến Vương thị, bởi lẽ Vương Minh Tuyết dù sao cũng là con gái Vương Cẩn, giám đốc của tập đoàn. Nhưng mà Vương Gia Vỹ đã có dự liệu riêng, tuyệt đối sẽ không tự mình hại mình.

“À, lần trước anh nói tôi đi điều tra Vương Cẩn, bây giờ đã có chút manh mối…” Trần Kiều chợt nhớ ra chuyện quan trọng.

“Chuyện gì?”

“Theo nguồn tin nhận được, ông ta có liên quan đến một tổ chức rửa tiền bên Hoa Kỳ. Hơn nữa Vương Cẩn còn dính dáng đến những vụ làm ăn phi pháp, trốn thuế… Cụ thể thế nào, chúng ta gặp nhau sẽ trao đổi rõ.”

Vương Gia Vỹ nghe xong, cũng không có tâm trạng ở lại dùng bữa tối với Hàn Chiêu Dao. Lần này hắn phải nắm cơ hội để gạt bỏ Vương Cẩn, cũng là diệt trừ cái cây lớn tỏa bóng cho Mạc Thiên.

“Chiêu Dao, xin lỗi em. Anh có việc phải rời đi trước.”

Mặc dù làm như vậy vô cùng bất lịch sự, nhưng Vương Gia Vỹ lại không hề để tâm đến. Có lẽ trong mắt hắn chỉ có mình Tô Thư Uyển, chỉ khi ở bên cạnh cô hắn mới có thể trở nên dịu dàng, chu đáo, còn với những người con gái khác, hắn vốn không biết đối nhân xử thế là gì.

“Không sao!”

Mặc kệ Vương Gia Vỹ rời đi, Hàn Chiêu Dao một mình ngồi ung dung thưởng thức bữa tối. Buổi hẹn cứ kết thúc như vậy, cho đến khi cô ra ngoài cổng nhà hàng, phát hiện trời đang mưa liền có chút khó chịu.

Trước đó, Hàn Chiêu Dao đã dặn tài xế không cần đón mình. Cô nghĩ dù sao Vương Gia Vỹ cũng lái xe đưa cô về, cũng là cái cớ để chào hỏi cha mẹ cô một tiếng, đằng này…

“Chết thật!”

Những hạt mưa bay lất phất dính vào áo khoác lông vũ khiến Hàn Chiêu Dao có hơi bực bội. Bỗng nhiên nghĩ đến Vương Gia Vỹ bỏ về, cô càng thêm cáu gắt, loay hoay tìm xe taxi mà chẳng được. Ngay lúc cô định đi vào bên trong sảnh của nhà hàng thì một chiếc ô bật lên, che đầu cho cô khỏi ướt.

Người đàn ông trước mặt, ánh mắt dịu dàng nhìn thẳng vào hai con ngươi đen láy của Hàn Chiêu Dao. Một khắc đã khiến trái tim cô trật nhịp.

Là định mệnh sao?