Mạc Thiên buổi sáng vẫn đến Vương thị, gần trưa mới quay về căn hộ chung cư của Sương Liên. Tô Thư Uyển đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, sau khi ăn chút đồ ăn lót dạ thì cùng Mạc Thiên đến sân bay.
Không hiểu sao mắt trái cô lại giật liên hồi, sợ là có điềm gỡ. Tô Thư Uyển cả đêm qua nghĩ về Vương Gia Vỹ, trằn trọc không ngủ được.
Cuối cùng, cô vẫn gửi một tin nhắn để chào tạm biệt hắn.
“Gia Vỹ, tạm biệt anh. Quên em đi và sống thật hạnh phúc nhé!”
Đến sân bay, Mạc Thiên giúp Tô Thư Uyển xách hành lý vào trong sảnh. Bây giờ vẫn còn sớm, hai người ngồi nói chuyện một lúc rồi mới định đi check-in.
“Mạc Thiên, em đi vệ sinh một lát.”
“Để anh đi với em.” Tô Thư Uyển đang mang thai, Mạc Thiên không yên tâm để cô đi một mình.
“Không cần đâu. Nhà vệ sinh cũng gần đây, em đi một lát rồi quay lại.”
Tô Thư Uyển nhờ Mạc Thiên trông coi hành lý giúp mình, sau đó vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo.
Đến khi cô đi ra, nhìn thấy hai người đàn ông lạ mặt cứ nhìn mình. Tô Thư Uyển cảnh giác, bước chân tiến nhanh về phía trước, nhưng còn chưa kịp ra khỏi hành lang khu vực nhà vệ sinh đã bị một người đàn ông dùng khăn tẩm thuốc mê bịt miệng.
Cô không kịp phản ứng gì, ngất lịm đi ngay sau đó.
Bên trong, Mạc Thiên vẫn đang chờ. Mười lăm phút chưa thấy Tô Thư Uyển quay lại, anh bắt đầu lo lắng. Đợi thêm một lúc thấy sốt ruột, Mạc Thiên vác theo hành lý đi ra khu vực nhà vệ sinh để tìm cô.
Phía bọn bắt cóc Châu Viên Cầm đã liên lạc lại cho Vương Gia Vỹ, đòi mười tỷ tiền chuộc người. Bọn họ yêu cầu một mình hắn phải mang tiền mặt đến địa điểm đã cho, nếu phát hiện có cảnh sát hoặc người theo cùng sẽ thủ tiêu con tin ngay lập tức.
“Các người phải cho tôi xác nhận mẹ tôi vẫn an toàn trước đã.”
“Thật phiền phức.” Bên kia chuyển đoạn video quay Vương phu nhân cho Vương Gia Vỹ, bà vẫn an toàn, nhưng nhìn có vẻ đã kiệt sức.
Hắn nôn nóng chuẩn bị tiền cứu mẹ. Vừa trên đường di chuyển đến điểm hẹn lại nhận được cuộc gọi từ Trần Kiều.
“Vương tổng, đã tìm ra tung tích của Tô Thư Uyển rồi. Bốn giờ chiều nay cô ấy sẽ lên máy bay sang Anh.”
“Sao chứ?”
Vương Gia Vỹ thắng gấp xe, lâm vào tình thế khó xử. Hắn định quay đầu xe đi đến sân bay, nhưng còn Châu Viên Cầm? Nếu như đám người kia không nhận được tiền chuộc, liệu có nghĩ hắn lật lọng mà thủ tiêu mẹ của hắn?
Đưa tay day trán đầy phiền não, hắn đấm mạnh vào vô lăng một cách bất lực. Cứu người vẫn quan trọng hơn, vì thế Vương Gai Vỹ lựa chọn đi đến chỗ của bọn bắt cóc.
“Trần Kiều, cậu giúp tôi đến sân bay ngăn Thư Uyển lại. Bằng mọi giá không được để cô ấy lên máy bay, hiểu chưa?”
“Vâng ạ.”
Vương Gia Vỹ phóng xe như điên về phía trước, rẽ hết hai ba con đường, sau đó đi vào rừng. Ở giữa bãi đất trống gần mép rừng phía Tây có một căn nhà kho bị bỏ hoang, hắn để xe ô tô bên ngoài, một mình cầm theo vali đựng tiền đi vào.
“Người đâu? Mẹ của tôi đang ở đâu hả?”
Có ba tên đàn ông vạm vỡ, tay cầm côn sắt đứng chờ Vương Gia Vỹ sẵn. Một người trong số chúng lên tiếng:
“Cho bọn tao xem tiền đã.”
“Các người phải cho tôi thấy mẹ tôi trước.”
“Lắm chuyện, mau mở vali ra.”
Bọn chúng không thỏa hiệp, Vương Gia Vỹ đành phải mở vali ra cho chúng xem tiền. Ngay lúc này, tấm màn đen trước mặt hắn được tháo xuống, Vương Gia Vỹ nhìn thấy Châu Viên Cầm bị trói trên ghế, bên cạnh còn có một người nữa.
Là Tô Thư Uyển…
Tại sao cô lại ở đây?
“Tạt nước cho nó tỉnh đi.”
Giọng nói ồm ồm cất lên, tiếng bước chân đi xuống từ cầu thang. Người này không ai khác lại chính là Vương Cẩn. Ông ta chắp tay đằng sau lưng, ung dung đi xuống.
“Thư Uyển!”
Cô bị một tên lấy nước tạt lên mặt, tỉnh lại ho sặc sụa. Hai mắt lờ mờ mở ra, đầu óc chưa tỉnh táo nhưng vẫn nghe thấy tiếng Vương Gia Vỹ gọi mình.
“Gia Vỹ, cứu… cứu em.” Tô Thư Uyển theo bản năng hét lên.
Nhưng ngay lúc này, cô mới nhìn sang bên cạnh, giật mình vì người bị trói trên ghế là Vương phu nhân. Chưa hết bàng hoàng, cô mới thấy có cả Vương Cẩn ở đây. Có lẽ ông ta chính là người bắt cóc cô và mẹ của Vương Gia Vỹ.
“Ông định làm gì hả? Mau thả họ ra.”
“Mày đang ra lệnh cho tao đấy sao? Có tin cả nó và bà ta đều không thể nguyên vẹn rời khỏi đây không?”
Vương Cẩn cứ nghĩ Vương Gia Vỹ là người tố cáo mình, vì vậy đã làm liều. Ông ta bị đẩy đến đường cùng, giờ đây chỉ cần nhận được tiền từ Vương Gia Vỹ liền ra nước ngoài theo đường thủy bỏ trốn.
Tối qua từ chỗ của Sương Liên quay về, đi điều tra mới vô tình biết được Vương Gia Vỹ qua lại với Tô Thư Uyển. Cô còn đang mang thai con của hắn, Vương Cẩn càng thêm đắc ý.
Ông ta muốn lợi dụng điều này để trả thù Vương Gia Vỹ.
“Tôi đã mang tiền đến đây, ông mau thả người ra đi.”
“Tao chỉ thả một người. Cứu mẹ mày hay Tô Thư Uyển, tự mình quyết định đi.” Ông ta chỉ vào hai người phụ nữ bị trói trên ghế, cười đầy khoái chí.