Tô Thư Uyển nằm nghiêng người, trằn trọc không ngủ được. Cô nhớ về khoảng thời gian trong quá khứ, Tô Trác dung túng cho Lý Mộc Hương mà đối xử tệ bạc với mình. Thế nhưng, cô lại chẳng thể hận ông ta được.
Cô cựa mình cho thoải mái. Vương Gia Vỹ nằm bên cạnh bỗng xoay người Tô Thư Uyển lại, kéo cô vào trong lòng mình.
“Ngày mai anh đưa em đến bệnh viện.”
“Dạ?” Tô Thư Uyển ngẩng mặt lên nhìn hắn. Tuy rằng đèn trong phòng đã tắt nhưng cô vẫn thấy rõ ngũ quan hài hòa trên gương mặt đẹp như tượng tạc kia.
Cô mới đi khám thai tuần trước, ngày mai đến bệnh viện làm gì?
“Anh đưa em đi thăm Tô Trác.”
Nghe thấy tên ông ta, trái tim Tô Thư Uyển nhói lên một nhịp. Mới chiều nay Vương Gia Vỹ còn khuyên cô mặc kệ Tô Trác, sao giờ lại đổi ý rồi?
“Anh…”
“Dù sao cũng là cha của em, đến gặp ông ấy cũng được, sau này… cũng không phải ân hận.”
Vương Gia Vỹ đích thân đưa Tô Thư Uyển đến đó, chắc cũng không có chuyện gì bất trắc. Tô Thư Uyển thấy hắn hiểu lòng mình, vô cùng cảm kích. Đã từ bao giờ Vương Gia Vỹ lại thay đổi nhiều như vậy?
“Gia Vỹ, em yêu em.”
Cô ôm lấy cổ Vương Gia Vỹ, đặt một nụ hôn lên môi hắn. Vương Gia Vỹ thừa cơ hội xâm chiếm đoạt đôi môi mềm, nhẹ nhàng ngậm mút.
“Anh cũng yêu em.”
“Và cả con của chúng ta nữa.”
Giải tỏa bức bối trong lòng, Tô Thư Uyển thoải mái ôm Vương Gia Vỹ ngủ đến tận sáng.
Giữ đúng lời hứa của mình, sau khi dùng bữa xong, Vương Gia Vỹ đưa Tô Thư Uyển đến bệnh viện thăm Tô Trác.
Hắn không thể nói với Châu Viên Cầm chuyện này, chỉ đành nói dối bà đưa Tô Thư Uyển đến trung tâm thương mại. Có cả Vương Gia Vỹ đi cùng, bà cũng yên tâm để đôi trẻ ra ngoài mua sắm.
Trước khi đến đây, Tô Thư Uyển đã gọi cho Tô Mỹ Lệ hỏi thăm phòng bệnh mà Tô Trác đang nằm. Vương Gia Vỹ cũng không giấu chuyện Tô Thư Uyển đang mang thai, còn lên tiếng cảnh báo hai mẹ con Lý Mộc Hương phải biết giữ chừng mực.
Nghe vậy, Lý Mộc Hương không khỏi bất ngờ. Thật không nghĩ Tô Thư Uyển lại tốt số như vậy, bây giờ còn có thể mang thai con của thiếu gia nhà họ Vương. Tương lai, chẳng phải sẽ trở thành thiếu phu nhân hào môn, là niềm ao ước của biết bao cô gái sao?
“Tô Trác đang nằm bên trong. Cô vào đi.” Lý Mộc Hương lên tiếng.
Vương Gia Vỹ ngồi ở bên ngoài đợi Tô Thư Uyển. Cô vừa bước vào, đập vào mắt là vô số thiết bị y tế vây quanh Tô Trác, ông ta thì đeo ống thở oxi nằm trên giường bệnh.
Cơ thể gầy guộc, teo tóp. Gương mặt già nua trông thấy rõ. Tô Thư Uyển không hiểu vì sao lại thấy đau lòng, bước chân nặng trịch đứng yên một chỗ.
“Này, Tô Thư Uyển đến thăm ông kìa.” Lý Mộc Hương vỗ nhẹ vào bả vai người đàn ông đang nằm trên giường.
Ông ta nhìn về phía Tô Thư Uyển, cơ mặt cứng đờ không chút phản ứng. Chỉ có ánh mắt là chất chứa nỗi buồn, và cả… sự hối hận.
“Tôi đến rồi.” Tô Thư Uyển bước chậm lại.
Cô liếc mắt nhìn đi nơi khác, như để lãng tránh điều gì. Bất giác lại mở miệng trách Lý Mộc Hương.
“Gia Vỹ đưa tiền cho bà, bà lại bỏ đói ông ta sao? Nhìn xem, chồng của bà ốm yếu đến độ nào rồi?”
Thân tàn ma dại, khiến ai nhìn cũng phải thương xót.
“Ông ấy bị ung thư giai đoạn cuối, cô nói xem có thể khỏe mạnh đến mức nào?”
Nếu như không có Vương Gia Vỹ đứng đằng sau chống lưng, có lẽ Lý Mộc Hương cũng đã chẳng nói chuyện với Tô Thư Uyển một cách dễ nghe như vậy.
Tô Thư Uyển hít sâu một hơi, nhìn Tô Trác nở nụ cười:
“Tôi về rồi đây, lâu rồi không gặp, có phải ông cũng thắc mắc tôi đang sống thế nào đúng không?”
Mi mắt rủ xuống, Tô Thư Uyển nghĩ, có lẽ mình nên biết ơn Tô Trác đã bán cô cho nhà họ Vương mới phải.
“Sống rất tốt. Ở đó có người tôi yêu thương, cũng có người yêu thương tôi. Cho nên ông không cần lo lắng.”
“Ngược lại là ông đó, phải kiên trì lên chứ? Ông cứ nằm một chỗ như vậy, không sợ đứa con gái này cười chê sao?” Tô Thư Uyển bật cười.
Nghe qua giọng điệu cô có chút trào phúng, nhưng những lời cô nói ra đều là quan tâm đến Tô Trác. Ông ta ứa nước mắt, bả vai run lên nhè nhẹ.
“Thư Uyển…”
Giọng Tô Trác thều thào, bây giờ còn phải đeo ống thở làm sao nói ra thành tiếng? Ngón tay ông ta khẽ động đậy, như thể muốn Tô Thư Uyển cúi thấp hơn một chút.
“Ông muốn nói cái gì chứ?”
Đã thành ra như vậy còn không chịu nghĩ ngơi, lại muốn nói cái gì.
Tô Thư Uyển giở giọng trách móc, nhưng vẫn nghiêng đầu về phía Tô Trách, cố gắng nghe những điều ông ta nói với mình.
“Xin lỗi con…”
Lời xin lỗi đầu tiên trong cuộc đời Tô Thư Uyển nghe được từ người đàn ông ấy.
Cô rơi nước mắt, ông ta cũng rơi nước mắt.
Lồng ngực kia co thắt lại, run rẩy liên hồi. Tô Trác lên cơn co giật, cảm thấy bản thân không còn nhiều thời gian nữa, chỉ kịp nói lời cuối cùng.
“Ta… ta không phải người cha tốt. Xin… xin lỗi.”
“Phải… phải thật hạnh phúc… nhé…”
Ực… ực…
“Tô Trác, Tô Trác, ông sao vậy?” Lý Mộc Hương hoảng hốt lao về phía giường bệnh.