Cô Hầu Gái Của Vương Thiếu Gia

Chương 119: Sinh con




Tô Thư Uyển gần đến ngày sinh, Vương Gia Vỹ lúc nào cũng túc trực bên cạnh cô, gần như không rời nửa bước. Tô Thư Uyển ăn ngon, ngủ kỹ, hiện tại đã trông vô cùng mũm mĩm.

Cô bị rạn da ở vùng bụng, dù đã dùng kem chống rạn da trong suốt thai kỳ nhưng vẫn không tránh khỏi. Nhìn cơ thể đầy đặn của mình trong gương, ngực nở, bắp tay to, Tô Thư Uyển khẽ thở dài phiền não.

Đúng là bà bầu thường hay suy nghĩ linh tinh, Tô Thư Uyển cũng không ngoại lệ. Vương Gia Vỹ mang sữa vào phòng, cô đã đi đến kéo hắn ngồi xuống ghế.

Uống xong ly sữa, gương mặt bầu bĩnh kia khẽ xìu xuống, đầu rúc vào ngực Vương Gia Vỹ, hỏi nhỏ:

“Gia Vỹ, sau này em sinh con xong trở nên xấu xí, vậy anh có còn yêu em không?”

“Tất nhiên vẫn yêu rồi. Chẳng phải lúc trước em cũng không nóng bỏng như mấy cô gái khác, anh vẫn yêu em đấy thôi.”

“Vương Gia Vỹ khốn kiếp, em đang buồn mà anh vẫn không nói được câu nào tử tế an ủi.”

Một người hay suy nghĩ nhiều, một kẻ lại thích chọc. Vương Gia Vỹ lần nữa lại bị “cô vợ nhỏ” giận dỗi, quay sang một bên không thèm để ý hắn.

Vương Gia Vỹ ho khụ khụ, tìm cách dỗ Tô Thư Uyển:

“Anh nói bậy. Thư Uyển, anh yêu em vì tâm hồn, đâu phải vì vẻ bề ngoài chứ?”

Nói xong, hắn ôm lấy cô, vô tình lại nhìn xuống bộ ngực đẫy đà đang căng lên vì tích sữa.

“Hừ, tên khốn khiếp! Đầu óc anh nghĩ gì em biết hết đó.”

Vương Gia Vỹ: “…”

Oan cho hắn quá đi!

“Bảo bối, em đừng giận.”

“Không giận cái đầu nhà anh. Tránh xa em ra, không thèm nói chuyện với anh nữa.”

Tô Thư Uyển ôm bụng bầu lớn đi về phía giường, cẩn thận nằm xuống nghiêng sang một bên. Gần đến ngày sinh, cô làm gì cũng phải để ý từng chút một, mong sao cho em bé trong bụng ra đời một cách bình an, khỏe mạnh.

“Bảo bối, em đừng như vậy. Sau này em có như thế nào thì trong mắt anh em vẫn là người phụ nữ xinh đẹp nhất. Anh yêu em nhất trên đời, thương em nhất trên đời mà.”

Vương Gia Vỹ không bỏ cuộc, chạy theo sau năn nỉ. Hắn ôm lấy Tô Thư Uyển, hôn tới tấp khiến lên mặt khiến cô phải phì cười.

“Em đang mang thai đó! Anh nhẹ nhàng một chút đi.”

“Đã hết giận anh chưa?”

“Em giận anh bao giờ chứ?”

Tô Thư Uyển hôn nhẹ lên môi Vương Gia Vỹ, sau đó xoa bụng của mình.

“Sắp làm cha rồi mà không đứng đắn gì cả. Không sợ sau này bị con của chúng ta chê cười sao?”

“Nó dám chê cười anh? Ngoài vợ anh ra thì không ai được phép cười anh cả.”

Tô Thư Uyển cong môi, điệu bộ vô cùng thích thú:

“Anh dẻo miệng như vậy, đến công ty đã khiến bao cô nhân viên nữ gục ngã trái tim rồi hả?”

“Làm gì có ai? Mà cho dù có, ông đây cũng không thèm nếm xỉa đến bọn họ.”

“Vợ của anh là đẹp nhất!”

Hắn càng nói, càng khiến Tô Thư Uyển cười khanh khách. Mãi cười, đột nhiên một cơn đau bụng ập đến làm cô nhăn mặt lại.

“Gia Vỹ… em, em đau bụng quá!”

Quên mất Tô Thư Uyển đang mang thai, không được quá khích. Đều tại Vương Gia Vỹ khiến cô cười nhiều như vậy.

“Có khi nào là sắp sinh rồi không?”

“Hả? Sắp… sắp sinh sao?”

Tô Thư Uyển đau bụng âm ỉ, thỉnh thoảng lại lên cơn co thắt bụng. Đã gần đến ngày sinh, có lẽ không ngoài dự đoán của Vương Gia Vỹ.

“Ngoan, bé ngoan đừng lo lắng. Để anh đi gọi mẹ.”

Hắn trấn an Tô Thư Uyển, rồi tức tốc chạy xuống nhà tìm Châu Viên Cầm. Rõ ràng là bảo cô đừng lo lắng nhưng Vương Gia Vỹ đang lo sốt vó cả lên.

Quản gia Thẩm nhanh chóng chuẩn bị đồ đạc. Cả nhà họ Vương kéo nhau vào bệnh viện, ngồi bên ngoài phòng chờ sinh.

Vương Gia Vỹ đứng ngồi không yên, ngay cả Hàn Lĩnh đang trực bên khoa Ngoại cũng bị hắn “nắm đầu” kéo đến khoa Sản, quấy rầy.

“Này, Thư Uyển có làm sao không?”

“Không sao cả. Bác sĩ ở đây rất giỏi, chắc chắn sẽ là mẹ tròn con vuông. Cậu đừng lo lắng.”

“Tròn vuông khỉ gió nhà cậu. Ai cho cậu nói vợ con tôi như thế hả?”

Hàn Lĩnh: “…”

Khốn kiếp, biết thế đã chẳng an ủi cái tên dở hơi đó.

“Gia Vỹ, con ngồi yên một chút đi. Con cứ đi qua đi lại, chóng hết cả mặt.” Châu Viên Cầm cũng rất lo cho con dâu và cháu nội, nhưng ngoài mặt vẫn phải giữ bình tĩnh.

Tô Thư Uyển được đưa vào phòng sinh, Vương Gia Vỹ muốn vào trong cùng cô nhưng bị y tá chặn lại. Hắn đành phải ngồi ngoan ở một góc bên ngoài ghế chờ, mắt không rời khỏi cánh cửa phòng sinh giây phút nào.

Đồng Hoa cũng nhanh chóng có mặt, cùng mọi người ngồi chờ bên ngoài. Nhớ lại lúc bà sinh Tô Thư Uyển cũng khó khăn vô cùng. Chỉ sợ con gái giống mình, sinh con không mấy dễ dàng.

Ba mươi phút trôi qua, không khí càng thêm căng thẳng. Cách một bức tường, bên trong im ắng đến đáng sợ, mỗi phút mỗi giây trôi qua đều khiến đầu óc Vương Gia Vỹ như muốn nổ tung.

Chờ đợi mãi, cuối cùng cánh cửa phòng sinh cũng mở ra. Tiếng trẻ con khóc vọng ra từ bên trong như dỡ đi tảng đá đè nặng trong lòng người lớn.

“Sinh rồi, sinh rồi! Là một bé trai rất kháu khỉnh!”