Cô Hầu Gái Của Vương Thiếu Gia

Chương 18: Vứt bỏ phẩm giá của mình, đánh đổi lấy một thứ quan trọng…




Màn đêm buông xuống, vẻ tĩnh lặng bao trùm khắp dinh thự nhà họ Vương. Ai nấy đều chìm sâu vào giấc ngủ, duy chỉ có mình Tô Thư Uyển là vẫn còn thức.

Ngoái đầu nhìn Lâm Túc Kỳ đang nằm ngủ say trên chiếc giường bên cạnh, Tô Thư Uyển mới an tâm nhón nhẹ chân, cẩn thận mở hé cánh cửa bước ra khỏi căn phòng.

Trên người cô mặc một chiếc áo sơ mi mỏng đã sờn cũ, dài qua mông một chút. Bước chân mỗi lúc một nhanh dần, Tô Thư Uyển hướng đến căn phòng của Vương Gia Vỹ trên lầu hai của dinh thự.

Đứng trước cánh cửa gỗ chạm khắc hoa văn tỉ mỉ, cô lại trở nên do dự. Đang lúc định từ bỏ, thì giọng nói của Lý Mộc Hương lại văng vẳng trong đầu, dứt khoát đưa Tô Thư Uyển đến sự lựa chọn.

Cộc, cộc…

Bàn tay Tô Thư Uyển nắm chặt trên tay nắm cửa, xoay nhẹ một cái rồi đẩy cửa đi vào. Cô biết rõ bản thân sắp phải làm gì, vứt bỏ phẩm giá của mình, đánh đổi lấy một thứ quan trọng…

“Thiếu gia, tôi đến rồi đây.”

Tô Thư Uyển cất giọng, ánh mắt vô hồn nhìn thẳng vào bóng lưng người đàn ông đang đứng đối diện mình. Nghe thấy tiếng gọi, hắn xoay người trở lại, trên tay cầm theo điếu thuốc còn đang cháy dở.

“Đến rồi sao?”

Bên trong căn phòng không bật đèn, nhưng lại được ánh trăng sáng từ bên ngoài chiếu rọi, thông qua khung cửa sổ mạ vàng lấp lánh phía sau lưng Vương Gia Vỹ. Hắn bước đến chỗ Tô Thư Uyển, dùng ngón tay cái quệt nhẹ một đường quanh chiếc cằm thon gọn, khói thuốc tỏa ra, phảng phất trên gương mặt cứng đờ không lộ ra chút cảm xúc buồn, vui nào.

“Đến rồi thì bắt đầu đi!”

Vương Gia Vỹ lùi lại đôi ba bước, tay nâng điếu thuốc lá rít một hơi thật sâu. Đôi mắt hắn càng trở nên sắc lạnh giữa không gian mờ ảo. Bóng hắn trải dài xuống sàn, tựa như một con quái vật khổng lồ, bủa vây lấy người con gái trước mặt.

Tô Thư Uyển vốn không thích mùi khói thuốc lá, nhưng ngay lúc này, cô chẳng còn để ý nhiều như vậy. Cúi thấp đầu nhìn hàng nút áo ngay ngắn, Tô Thư Uyển vươn tay về phía trước ngực, chậm rãi cởi bỏ từng nút một.

Thời khắc chiếc áo sơ mi rơi xuống đất, thân hình nóng bỏng của người con gái vẫn còn trong trắng hiện rõ mồn một trước mặt Vương Gia Vỹ. Dáng người Tô Thư Uyển nhỏ bé, nhưng cơ thể lại vô cùng cân đối, vòng nào ra vòng nấy, tổng quan không thể chê vào đâu được.

Bộ đồ nội y màu đen thật khiến người ta cảm thấy bỏng mắt. Chiếc áo lót ren nhỏ đến mức chỉ che được hai nụ hồng trên bầu ngực trắng trẻo. Vương Gia Vỹ nhìn xuống bên dưới, lồng ngực bỗng trào lên một luồng khí nóng dữ dội.

Tô Thư Uyển xoay tròn một vòng, đôi mắt buồn rười rượi chỉ biết nhìn thẳng xuống sàn nhà. Cái nhìn của Vương Gia Vỹ như hàng vạn mũi tên sắc nhọn, từng tích tắc trôi qua là cảm giác ê chề, nhục nhã, cắm thẳng vào tận sâu tâm can và máu thịt của cô gái nhỏ.

“Được rồi! Cầm áo mặc vào rồi trở về phòng ngủ đi.”

Vương Gia Vỹ xoay người rảo bước về phía cửa sổ. Hắn nhìn lên bầu trời đêm với hàng trăm vì sao sáng lấp lánh, rít thêm một hơi thuốc nữa rồi vùi nó xuống chiếc gạt tàn đặt ngay bên cạnh. Động tác của hắn vô cùng dứt khoát, dường như là đang giận.

Chỉ là giây phút này Tô Thư Uyển không quan tâm được nhiều đến thế. Thực hiện xong yêu cầu của hắn, cô nhặt vội chiếc áo sơ mi nằm trên sàn, mặc ngay vào người.

Vì vội vã, Tô Thư Uyển đã cài lệch nút áo. Cô chẳng buồn sửa lại mà cúi đầu chào hắn, bước nhanh ra khỏi phòng.

Cửa đóng chặt, người đàn ông kia mới siết mạnh tay thành nắm đấm, trút ra một hơi nặng nề.

“Mình ép cô ta ư? Tại sao phải làm ra vẻ miễn cưỡng như vậy?”

Trên đời còn rất nhiều người phụ nữ, đừng nói là mặc đồ nội y, kể cả tình nguyện cởi bỏ hết quần áo, trần truồng đứng trước mặt để quyến rũ Vương Gia Vỹ cũng không thiếu gì. Chỉ có Tô Thư Uyển là người đầu tiên đích thân hắn đưa ra loại yêu cầu này.

Nhưng cũng không thể phủ nhận, khoảnh khắc nhìn thấy cơ thể của người con gái kia, lòng Vương Gia Vỹ lại trỗi dậy một ham muốn mạnh mẽ.

Mà trước nay chưa từng có được…