“Vào đây đi, đứng ngoài đó làm gì?”
Vương Gia Vỹ nhìn cô gái đang đứng thấp thỏm ở ngoài cửa, tự nhiên phát bực. Hắn đâu có ăn thịt Tô Thư Uyển, sao mỗi lần cô ở gần hắn lại tỏ ra sợ sệt như vậy?
Lòng Tô Thư Uyển thổn thức, cũng không biết là nguyên do gì. Có lẽ vì ban nãy cô vừa nói chuyện Mạc Thiên cho nên khi Vương Gia Vỹ tìm, cô mới cảm thấy chột dạ.
“Thiếu gia, anh tìm tôi?”
Bước vào trong phòng, Tô Thư Uyển chắp hai tay đằng trước, bộ dạng khép nép đứng yên một chỗ. Vương Gia Vỹ bước đến gần, cô càng căng thẳng, ánh mắt không dám rời khỏi người đàn ông kia lấy một giây nào.
Hắn lách sang người Tô Thư Uyển, bước đến bên bàn uống nước, lấy ra từ trong hộp giấy một chiếc áo khoác màu trắng tinh rồi ném thẳng về phía cô.
“Thiếu gia, đây là?” Cũng may cô phản ứng nhanh nhẹn, bắt kịp chiếc áo khoác kia.
“Tùy tiện mua ở ngoài đường.” Vương Gia Vỹ kiệm lời đáp lại.
Tô Thư Uyển cẩn thận quan sát chiếc áo khoác trên tay mình. Đường may trên áo vô cùng chỉn chu, tỉ mỉ, chất vải tuy nhẹ nhưng lại rất ấm. Nhìn sơ đã biết thứ này không giống như đồ rẻ tiền, sao có thể tùy tiện mua ở ngoài đường như lời Vương Gia Vỹ nói được?
“Áo khoác này… anh cho tôi sao?”
“Không cho cô lẽ nào tôi mua về làm cảnh?”
Dứt lời, Vương Gia Vỹ lơ đễnh nhìn sang hướng khác. Tự nhiên cô lại dùng cái ánh mắt cảm kích khi đối diện với hắn, làm cho hắn không thể thích nghi nổi!
“Vì sao anh lại mua áo khoác cho tôi?” Tô Thư Uyển chần chừ không dám nhận. Thật ra không có lý do gì để Vương Gia Vỹ mua đồ cho cô cả.
Hắn ho nhẹ một tiếng, trong bụng thầm mắng cô gái kia thật lắm lời. Cho thì cứ nhận, sao cứ phải thắc mắc làm gì?
“Nhìn chiếc áo cô khoác đang mặc xem. Một lỗ, hai lỗ, ba lỗ…” Vương Gia Vỹ vừa nói vừa chỉ trỏ.
Phải nói chiếc áo Tô Thư Uyển đang mặc đã cũ kỹ và rách ở nhiều chỗ lắm rồi. Nghe hắn nói xong, cô thẹn đến đỏ mặt. Vốn định nhận lấy chiếc áo kia rồi cảm ơn Vương Gia Vỹ thì hắn lại lên tiếng:
“Nhận lấy rồi mặc ngay đi. Kể cả người hầu trong nhà họ Vương, tôi cũng không muốn người ngoài bàn tán cô ăn mặc rách rưới. Mất mặt chết được!”
Dù sao cũng tặng, vậy mà hắn chẳng nói được câu nào tử tế. Của cho không bằng cách cho, cái tên này lại cứ thích người khác nghĩ xấu về mình.
Tô Thư Uyển xị mặt, khẽ thở dài rồi nói:
“Cảm ơn anh.”
Vương Gia Vỹ nhìn đồng hồ, đã không còn sớm nữa. Nếu giờ này Tô Thư Uyển mới ăn sáng rồi chạy bộ ra trạm xe buýt sẽ không kịp. Hắn hào phóng lôi ví ra lấy một tờ tiền có giá trị cao, đưa cho cô.
“Về phòng chuẩn bị rồi nhanh xuống dưới nhà đi, tôi sẽ bảo tài xế đưa cô đi học. Còn tiền kia, cầm lấy, giờ nghỉ giải lao thì tranh thủ xuống canteen trường ăn sáng.”
Tô Thư Uyển không dám cầm, Vương Gia Vỹ bực tức nhét vào trong tay cô.
“Cô linh hoạt lên chút đi?”
“Cảm… cảm ơn anh!”
Hắn đưa tay đỡ trán, có cần thiết lúc nào mở miệng ra cũng phải là câu cảm ơn chán ngấy này không?
“Muốn cảm ơn tôi thì thể hiện một chút. Nói suông thế sao được?”
“Thiếu gia, anh muốn tôi làm gì?” Tô Thư Uyển lại trở nên căng thẳng.
“Hôn tôi một cái cũng không tệ.” Hắn nói đùa.
Cô gái kia vậy mà tưởng thật, mặt nóng lên bừng bừng. Vương Gia Vỹ nhếch nhẹ khóe môi mỏng, chỉ tay về hướng cửa phòng:
“Đi ra ngoài nhanh lên, bổn thiếu gia còn phải thay quần áo đến công ty nữa.”
“Hay là muốn ở lại giúp tôi thay đồ?” Hắn nhướng mày hỏi.
Tô Thư Uyển lùi vội ra đằng sau mấy bước, mặt ngước lên nhìn Vương Gia Vỹ:
“Không, không! Tạm biệt thiếu gia. Chúc anh thay đồ vui vẻ!”
Chết thật, cô lại nói sảng cái gì không biết nữa? Tô Thư Uyển luống cuống quay người lại, đẩy cửa chạy thẳng ra bên ngoài.
Vương Gia Vỹ hết lắc đầu lại thở dài. Cô hầu của hắn đúng là đại ngốc mà!
Tùy tiện chọn một bộ vest đen phối với cà vạt cùng màu. Hắn nhanh chóng thay đồ rồi đến Vương thị.
Vương Gia Vỹ trong thời gian xử lý công việc thì hết sức tập trung, hầu như không để ý nhiều đến mọi thứ xung quanh. Lúc nhìn qua bản kế hoạch kinh doanh cho quý mới, hắn muốn bàn bạc với mẹ nên mới cầm lên phòng chủ tịch.
Trong hành lang lối đi, Vương Gia gặp Vương Cẩn. Hắn cúi chào qua loa một cái, rồi lướt thẳng qua người ông ta, bước tiếp về phía trước.
Nhìn hướng ông ta đi, đoán chừng vừa bước ra từ phòng làm việc của mẹ hắn. Không biết Vương Cẩn lại tìm bà để làm gì.
Cộc, cộc…
“Khốn kiếp!”
Chưa gì, Vương Gia Vỹ đã nghe thấy tiếng mắng chửi từ Châu Viên Cầm. Hắn nhíu mày, hỏi bà:
“Mẹ, đã xảy ra chuyện gì?”
“Vương Cẩn, ông ta lại gây sự nữa sao?”
Vương phu nhân ngồi phịch xuống ghế sofa, sắc mặt khó coi trông thấy rõ. Vừa mới ban nãy, đứa em trai của chồng lại đến tìm bà, kiếm chuyện hoang đường.
“Lão hồ ly Vương Cẩn muốn công khai tổ chức tiệc mừng cho đứa con hoang kia, lại còn định đưa nó giới thiệu với mấy đối tác làm ăn lớn của Vương thị. Con thấy có nực cười không?”
Ông ta thậm chí còn tìm cách uy hiếp Châu Viên Cầm. Đại loại muốn đích thân bà đứng ra làm chủ bữa tiệc, tuyên bố Mạc Thiên là con trai của Vương lão gia bị thất lạc nhiều năm, nay đã tìm lại được, cũng để che giấu anh ta là con riêng của chồng bà với người phụ nữa khác.
Nếu không, Vương Cẩn sẽ công khai sự thật. Chỉ sợ cánh truyền thông thêm thắt, sau này sẽ thành trò cười cho thiên hạ.
Vương phu nhân vì mặt mũi của bản thân và gia đình, đành phải miễn cưỡng chấp nhận những thứ mà Vương Cẩn đã yêu cầu.