Lời của Mạc Thiên vừa cất lên đã khiến cho toàn thể sinh viên đang có mặt ở canteen trường phải im lặng. Tô Thư Uyển biết người đàn ông này đang muốn bảo vệ mình, nhưng anh ta cũng đâu thể nhận cô là bạn gái được? Tô Thư Uyển bối rối lại càng thêm bối rối, lúc này chỉ có thể gỡ nhẹ cánh tay Mạc Thiên ra, lùi về phía sau một bước.
Bỗng một người đàn ông bước ra từ trong đám đông, đi về phía Mạc Thiên và Tô Thư Uyển. Sắc mặt hắn đen kịt, chẳng cần ngó ngàng đến ai mà định kéo cô ra khỏi đó ngay lập tức.
“Thiếu gia, anh muốn làm gì?”
“Cậu muốn đưa em ấy đi đâu?” Mạc Thiên chen ngang vào giữa Vương Gia Vỹ và Tô Thư Uyển.
Lập tức, gương mặt người đàn ông kia càng thêm sa sầm. Hắn hít sâu một hơi, cố nén giận dữ mà nhả ra từng chữ cảnh cáo:
“Tránh ra.”
Mạc Thiên vẫn cố chấp đứng yên tại chỗ, như muốn thách thức sự kiên nhẫn của Vương Gia Vỹ. Hắn trừng mắt nhìn anh, tức giận đến nổi từng đường gân xanh hằn sâu trên trán.
Ngữ điệu của hắn giữ nguyên không đổi:
“Nếu không muốn Tô Thư Uyển gặp thêm phiền phức thì để cô ấy đi theo tôi. Còn cậu, cút về nhà trước đi.”
Trước mặt nhiều sinh viên trường, Mạc Thiên quả thật không muốn Tô Thư Uyển rước thêm phiền phức. Nếu anh ta và Vương Gia Vỹ ở đây gây gỗ, thì người chịu thiệt thòi chỉ vẫn chỉ là cô gái kia mà thôi.
Mạc Thiên đứng tránh sang một bên, để cho Tô Thư Uyển đi cùng Vương Gia Vỹ.
Trái tim cô đập thình thịch, cảm giác hồi hộp xen lẫn sự sợ hãi. Cô không biết vì sao Vương Gia Vỹ có mặt ở nơi này, và hiện tại hắn muốn đưa cô đi đâu chứ?
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
“Lên phòng ban giám hiệu.”
“Để… để làm gì?” Tô Thư Uyển cố gắng đẩy Vương Gia Vỹ ra nhưng vẫn bị hắn giữ lại.
“Im lặng và ngoan ngoãn nghe lời tôi đi.”
Vương Gia Vỹ càng siết mạnh cổ tay Tô Thư Uyển, đến khi hai người đứng trước cửa phòng ban giám hiệu, hắn mới buông cô ra. Cổ tay cô đỏ ửng lên, đau rát vì bị hắn bóp chặt.
Hiệu trưởng trường đại học Bắc Đại đích thân gặp mặt hai người. Dường như ông ấy có quen biết với Vương Gia Vỹ, vừa nhìn thấy hắn đã bắt tay vô cùng thân mật.
“Cậu là người giám hộ của em ấy?” Ngồi xuống bàn tiếp khách, ông hỏi.
Vương Gia Vỹ gật đầu. Hắn không vòng vo mà vào thẳng vấn đề, về việc Tô Thư Uyển bị người ta bêu rếu trên mạng xã hội. Từ hình ảnh trong bài viết, hắn nghi ngờ người đăng bài cũng là sinh viên trường và mong muốn nhà trường phối hợp điều tra, có biện pháp xử lý.
“Chú Lý, chú hiểu ý tôi chứ? Tôi không muốn bất kỳ ai trong cái trường đại học Bắc Đại bàn tán về tin đồn vô căn cứ đó nữa.”
“Tôi hiểu, hiểu rồi!” Ông ấy cam đoan với hắn.
Tô Thư Uyển ngồi bên cạnh, thật sự không dám tin Vương Gia Vỹ lại biết thông tin nhanh đến như vậy. Cái làm cô sững sốt là hắn lại đứng ra giúp cô giải quyết chuyện này.
Vừa mới sáng nay thôi, thái độ của Vương Gia Vỹ đối với cô còn giống như nước sông không phạm nước giếng, chán ghét vô cùng.
“Về thôi.”
Tô Thư Uyển một lần nữa bị Vương Gia Vỹ mạnh bạo kéo đi. Hắn đẩy cô ngồi vào trong xe ô tô, chưa kịp để cô thắt dây ai toàn đã phóng xe ra khỏi trường Bắc Đại.
“Thiếu gia, chiều nay tôi còn có tiết trên lớp.”
“Nghỉ đi.”
“Không được! Anh đưa tôi quay lại trường có được không?”
Lần này, Vương Gia Vỹ không trả lời. Hắn đạp mạnh chân ga, tốc độ như thể chạy đua với Tử thần. Tô Thư Uyển xây xẩm mặt mày, đôi mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm về phía người đàn ông kia, kèm theo một loạt nghi vấn nảy nở trong lòng.
Sao bỗng nhiên Vương Gia Vỹ lại trở nên kỳ lạ như thế? Tô Thư Uyển suy nghĩ đến ngột ngạt, trong đầu hiện ra hàng trăm lý lẽ vẫn không tìm được đáp án cho riêng mình.
Phía sau, xe của Mạc Thiên bám đang bám sát theo. Vương Gia Vỹ nhìn qua kính chiếu hậu, nhếch môi đầy châm biếm. Hắn đánh mạnh vô lăng rẽ sang hướng khác, càng khiến cho gương mặt của cô gái ngồi trong xe tái bệch đi vì sợ hãi.
“Thiếu gia, anh… anh lái xe chậm thôi.”
Vương Gia Vỹ chẳng hề quan tâm lời Tô Thư Uyển nói. Hiện tại, hắn đang rất khó chịu, chỉ muốn nhanh chóng đưa cô về nhà, hỏi cho rõ một chuyện.
Chẳng bao lâu sau, âm thanh của động cơ xe ô tô đã tắt hẳn. Vương Gia Vỹ bước xuống xe, lôi Tô Thư Uyển ra ngoài.
Mạc Thiên cũng vừa lái chiếc Audi của mình đậu sau con siêu xe của Vương Gia Vỹ. Anh ta chạy theo hai người, kéo tay Tô Thư Uyển về phía mình.
“Thư Uyển, nói chuyện với anh một lát.”
“Bỏ cô ấy ra!” Vương Gia Vỹ gầm gừ lên tiếng.
“Người bỏ ra là anh đó.” Mạc Thiên nghênh mặt thách thức hắn.
Tức thì, Vương Gia Vỹ xông vào kéo áo anh ta, vật ra đất. Một nắm đấm tung thẳng về phía trước, giáng mạnh xuống sàn, cự ly chỉ lệch khỏi khuôn mặt Mạc Thiên vài centimet.
Hắn nhấc bổng Tô Thư Uyển vác lên vai mình, bước chân vội vã đi lên cầu thang, đưa cô vào đến tận phòng.
Cánh cửa gỗ bị hắn đá thẳng cho đóng lại. Vương Gia Vỹ đẩy Tô Thư Uyển nằm lên giường, chưa kịp để cô ngồi dậy đã trèo lên trên, hai chân kẹp lấy hai bên mạn hông, chắn ngang người cô gái nhỏ.
Hai tay Tô Thư Uyển bị Vương Gia Vỹ kéo ngược lên, cố định trên đỉnh đầu. Đôi mắt hắn đỏ lừ vằn tia máu, răng nghiến chặt lại.
“Nói đi, em trở thành bạn gái của Mạc Thiên từ bao giờ?”
Hắn đột nhiên thay đổi cách xưng hô với cô gái này.