Cô Hầu Gái Của Vương Thiếu Gia

Chương 5: Chê bẩn, hửm?




Một ly, hai ly, sau đó là ba ly…

Chẳng mấy chốc, Tô Thư Uyển đã bị Vương Gia Vỹ ép uống hết nửa chai rượu.

Hai má cô đỏ bừng, cả cơ thể nóng ran lên. Đôi mắt lờ mờ nhìn về phía trước, ngay lúc này đầu óc đã trở nên quay cuồng.

May thay đến cuối cùng, Vương Gia Vỹ cũng chịu tha cho cô.

“Mẹ ăn xong rồi.”

Vương phu nhân cất lời vàng ngọc, trước khi đứng dậy trở về phòng. Vương Gia Vỹ phẩy phẩy tay, ra hiệu cho mọi người dọn dẹp.

Vị quản gia kia liền phân chia nhiệm vụ cho từng người.

“Rửa mặt đi, một lát nữa đến phòng tôi.” Vương Gia Vỹ nói với Tô Thư Uyển.

Mọi người thu dọn bát đũa, lau bàn ăn rồi tranh thủ dùng bữa tối. Những thức ăn thừa của chủ nhân để lại, bọn họ có thể lấy ăn nếu muốn.

Tô Thư Uyển chạy nhanh vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo thứ rượu đắng nghét ở trong dạ dày.

Hai mắt cô đục ngầu, sau khi nôn ói, sắc mặt trở nên trắng bệch rất khó coi.

Ở ngoài kia, người hầu đã chia nhau thức ăn, bắt đầu dùng bữa tối.

“Cô đang làm gì vậy?” Nhiễm Liên thấy Túc Kỳ lấy thức ăn để vào một đĩa riêng, liền hỏi.

“Tôi… tôi chừa phần cơm cho Thư Uyển.”

Cô ấy đoán ngay lúc này, Tô Thư Uyển sẽ không ra ăn tối liền được.

“Chừa phần? Buồn cười nhỉ, cô ta có ăn hay không thì mặc xác đi. Một lát nữa ra đây còn thì ăn, hết thì nhịn.”

“Một ả hầu mà phải tốn công vậy sao? Lâm Túc Kỳ, tốt hơn là cô bớt ngu ngốc lại một chút.” Nhiễm Khiết đứng bên cạnh nói thêm một câu.

“Mau ăn đi! Các người có thời gian đứng đó tán chuyện phiếm?”

Đến cuối cùng vị quản gia già cũng lên tiếng. Bà ấy tên là Thẩm Hoa, năm nay đã gần sáu mươi. Bà làm quản gia cho nhà họ Vương đã hơn hai mươi lăm năm rồi. Những quy tắc và lối sống của chủ nhân trong nhà này, bà là người hiểu rõ hơn ai hết.

Tô Thư Uyển ngồi trong phòng, mệt mỏi nằm ngủ thiếp đi. Chỉ là chưa đầy nửa tiếng sau đã có người vào gọi cô dậy.

“Giờ này đã đi ngủ sao? Cô chắc chưa quên thân phận thấp hèn hiện tại của mình chứ?” Nhiễm Khiết đứng khoanh tay trước ngực, trừng mắt nhìn cô.

“Bây giờ tôi phải làm gì?” Tô Thư Uyển dụi mắt cho tỉnh táo, lảo đảo đứng dậy.

“Mau sang phòng thiếu gia đi.”

Trong phòng, Vương Gia Vỹ đang nằm dài trên ghế sofa bọc nhung đỏ, hai mắt nhắm nghiền. Nhiễm Liên đứng ngay phía sau, cúi thấp người bóp vai cho hắn. Lâm Túc Kỳ đang ở đằng trước gọt trái cây và pha trà.

“Thiếu gia, Tô Thư Uyển đã đến rồi.” Nhiễm Khiết nhỏ giọng bẩm báo.

“Lấy ghế cho cô ta ngồi đi.”

Vương Gia Vỹ đẩy nhẹ cánh tay Nhiễm Liên, từ từ ngồi thẳng dậy. Hắn nheo mắt quan sát người con gái đang đứng trước mặt, ánh nhìn săm soi từng chút một. Tô Thư Uyển có một gương mặt ưa nhìn, nước da trắng hồng, thân hình mảnh mai, thật khiến người khác nảy sinh ý muốn bảo vệ. Đáng lẽ ở độ tuổi xuân mơn mởn như cô phải rất chăm chuốt cho bản thân mình. Đằng này, cô không những không thèm trang điểm, mà cách ăn mặc cũng rất quê mùa.

“Ngày mai hai cô nhớ chuẩn bị cho cô ta vài bộ đồ mới” Vương Gia Vỹ nhìn không nỗi nữa phải lên tiếng.

Trái cây đặt trên mặt bàn thủy tinh trong suốt. Chiếc ghế gỗ được mang đến, đặt ngay đầu ghế sofa bên cạnh Vương Gia Vỹ. Hắn liếc mắt, ra hiệu cho Tô Thư Uyển ngồi.

Ngón tay trỏ thon dài của Vương Gia Vỹ vươn ra phía trước, quắc Nhiễm Khiết bước đến ngồi lên đùi mình.

Hắn lấy một miếng kiwi vừa được Lâm Túc Kỳ cắt ra, đút cho Nhiễm Khiết. Ánh mắt sắc như ưng của người đàn ông này lại hướng về phía Tô Thư Uyển, chân mày nhướng lên mang theo sự khiêu khích.

“Ngon không?”

“Ngon lắm ạ.”

“Ngoan.” Hắn nhếch môi cười, nụ cười đẹp nhưng lại khiến người ta không rét mà run.

Tô Thư Uyển vẫn đang quan sát Vương Gia Vỹ, không lòng có chút khinh thường người đàn ông này. Dù hiện tại hắn xem như là chủ nhân của cô, thế nhưng cách hành xử của hắn lại khiến cô mất thiện cảm.

Nhất là khi Vương Gia Vỹ luồn tay vào áo của Nhiễm Khiết, mò mẫm đến vị trí đôi gò bồng đẩy đà sau bộ đồ hầu gái kia, Tô Thư Uyển đã không chịu nổi nữa mà nhăn mặt một cái.

Người đàn ông đó quả thật rất biến thái. Còn cô gái kia, có phải đã quá dễ dãi rồi không? Lẽ nào người hầu thì không có lòng tự tôn của riêng mình ư?

“Ưm… thiếu gia…”

Nghe Nhiễm Khiết rên rỉ vì sung sướng, Tô Thư Uyển chán chường quay mặt đi chỗ khác. Quả thật quá đáng khinh rồi!

“Cô, bóc nho cho tôi.”

Lời nói của Vương Gia Vỹ ám chỉ Tô Thư Uyển. Cô mất mấy giây mới kịp phản ứng lại, bởi rượu trong người dù đã nôn ra gần hết nhưng vẫn không tỉnh táo ngay được.

“Thiếu gia, nho của anh.”

Vương Gia Vỹ cầm trái nho trên tay, đem đến gần miệng cắn nửa trái. Nửa trái còn lại, hắn giơ trước mặt Tô Thư Uyển, nhếch nhẹ khóe môi cất lời:

“Há miệng ra, ăn đi.”

Tô Thư Uyển nghệt mặt ra, biểu cảm trên gương mặt không mấy vừa ý. Vương Gia Vỹ vẫn kiên nhẫn cầm nửa quả nho đã cắn dở, tay còn lại gõ nhịp nhàng xuống mặt bàn.

“Sao nào? Chê bẩn, hửm?”