Buổi chiều sau khi rời khỏi Vương thị, Vương Gia Vỹ đánh xe một mạch đến cửa hàng trang sức lớn nhất trong khu trung tâm thương mại nằm chính giữa thành phố. Hắn trao đổi với người quản lý, muốn đặt một sợi dây chuyền theo thiết kế riêng làm quà tặng cho Tô Thư Uyển.
Về đến dinh thự, sau khi tắm rửa thay quần áo xong, Vương Gia Vỹ chủ động gọi điện thoại cho Hàn Lĩnh rủ anh đến quán bar uống rượu. Hàn Lĩnh còn đang ở bệnh viện chưa về nhà, nghe thấy lời đề nghị của hắn qua điện thoại thì hỏi:
“Cậu đang có chuyện gì phiền não sao?”
“Không. Chỉ là lâu rồi không gặp, muốn uống với nhau vài ly thôi.”
Nhớ đến lần cuối hội ngộ cùng Hàn Lĩnh là khi anh đến nhà hắn uống rượu, Vương Gia Vỹ bắt đầu thở dài ngán ngẩm. Bản thân anh là một bác sĩ, đến cả cuối tuần lẫn ngày lễ đều bận rộn, cho nên nhiều khi muốn gặp mặt, tâm sự vài ba câu còn khó hơn lên trời.
Hàn Lĩnh nhìn vào đồng hồ đeo tay, đáp:
“Được rồi. Khoảng một tiếng nữa gặp nhau Dimo đi.”
Vương Gia Vỹ nhanh chóng gật đầu đồng ý, rồi tắt máy.
Còn chút thời gian, Vương Gia Vỹ bèn bảo Tô Thư Uyển pha cho mình một ly ca cao nóng. Chủ yếu hắn muốn gặp để đưa cho cô thứ này.
Tô Thư Uyển gõ cửa vào trong phòng. Vương Gia Vỹ đang ngồi đọc tin tức trên máy tính bảng, thấy cô liền bỏ nó sang một bên.
“Ca cao nóng của anh.”
“Uống không?” Hắn đẩy ly nhẹ ca cao vừa được cô đặt lên bàn về phía trước.
Tô Thư Uyển lắc đầu, Vương Gia Vỹ bèn nói thêm:
“Em uống đi. Thứ này giúp cơ thể thoải mái, dễ ngủ.”
Căn bản, hắn không cho cô cơ hội từ chối. Tô Thư Uyển bất đắc dĩ cầm ly sứ trên tay, thổi từ từ cho bớt nóng rồi uống một hơi hết phân nửa.
Thức uống này quả thật rất ngon, nhất là trong mùa đông lạnh giá này, vừa hay có thể giúp con người ta ấm bụng.
Một nửa còn lại, Vương Gia Vỹ cầm lên uống cạn. Lát sau, Tô Thư Uyển định đem ly rỗng ra ngoài rửa thì hắn gọi lại.
“Cầm cái này đi.”
Hắn lấy ra một lọ thủy tinh nhỏ, đưa cho Tô Thư Uyển.
“Thiếu gia, đây là cái gì?”
Vương Gia Vỹ im lặng nhìn cô không đáp. Tô Thư Uyển biết nguyên nhân, vội giải thích:
“Dù sao cũng đang ở trong dinh thự… tôi không thể gọi thẳng tên anh được.”
Hắn thả lỏng cơ mặt, gật đầu một cái với Tô Thư Uyển rồi nói:
“Tinh dầu quế. Buổi tối em bôi một ít vào gan bàn chân sẽ giữ ấm cho cơ thể.”
Đối với sự quan tâm này, trái tim Tô Thư Uyển cứ đập lên thình thịch. So với lần đầu gặp hắn, hiện tại Vương Gia Vỹ cứ như biến thành một con người khác vậy. Mỗi ngày, sự quan tâm của hắn đều mang đến cho cô một bất ngờ. Tô Thư Uyển vừa thấy cảm kích, vừa khó xử.
Lời đề nghị làm bạn gái của Vương Gia Vỹ, không biết là thật hay đùa. Sau khi Tô Thư Uyển trả lời qua loa, hắn cũng không nhắc lại nữa.
“Cảm… cảm ơn anh.”
Vương Gia Vỹ không nói gì, Tô Thư Uyển cũng tự biết lui ra ngoài. Cô đi khỏi, hắn cũng chuẩn bị mặc áo khoác, ra ngoài gặp Hàn Lĩnh.
Dimo là một quán bar sầm uất nhất thành phố, mỗi ngày đều thu hút rất nhiều công tử, tiểu thư con nhà giàu đến đây để giải tỏa tâm trạng. Trái ngược với vẻ nhộn nhịp ngoài kia, bên trong căn phòng hạng sang chuẩn bị cho Hàn Lĩnh và Vương Gia Vỹ lại vô cùng yên tĩnh.
Trái cây và rượu được mang lên bàn, mỗi chai ở đây rẻ nhất cũng có giá vài trăm đô. Người phục vụ khui rượu giúp hai người, sau đó kính cẩn cúi chào rồi mới đi ra ngoài.
“Không có tâm sự?” Hàn Lĩnh lắc nhẹ cốc rượu pha lê hình trụ trên tay, nhướng mày hỏi Vương Gia Vỹ.
“Đã bảo không có rồi mà.” Mi tâm hắn nhíu lại, không hiểu sao đã nói qua một lần rồi mà cái tên kia vẫn hỏi dai như vậy.
Đơn giản vì Hàn Lĩnh thấy lạ! Vương Gia Vỹ biết anh bận rộn, nếu không có chuyện gì cần nói thì hắn cũng đâu phải gọi điện thoại tìm anh ra ngoài uống rượu.
“Hay là liên quan đến cậu thanh niên kia. Mạc Thiên ấy?” Hàn Lĩnh hỏi dò.
Nhà họ Vương nhận lại đứa con trai bị thất lạc, anh đương nhiên có biết qua. Vương Gia Vỹ cũng không ngần ngại kể với Hàn Lĩnh chuyện Mạc Thiên là con trai riêng của cha hắn với người phụ nữ khác.
“Cậu nghĩ một đứa con hoang có thể làm ảnh hưởng đến tôi sao? Vớ vẩn.” Trước nay, Vương Gia Vỹ chưa từng đánh giá cao Mạc Thiên, cho dù anh ta có tài giỏi đến thế nào đi chăng nữa.
Hỏi tới hỏi lui vẫn không trúng ý hắn, Hàn Lĩnh sốt ruột:
“Vậy thì có chuyện gì? Lẽ nào cậu gọi tôi ra đây chỉ để uống rượu thôi sao?”
“Ừ.” Hắn đáp gọn lỏn.
Hàn Lĩnh rót rượu ra ly cho Vương Gia Vỹ, sau đó rót đầy cốc mình, uống một hơi.
“Này, cậu từng thích cô gái nào chưa?” Vương Gia Vỹ bất ngờ hỏi.
Chỉ một câu nói đơn giản phải khiến Hàn Lĩnh khựng lại. Anh đặt ly rượu xuống bàn, bất giác hỏi ngược lại hắn:
“Cậu thật tâm để ý đến cô gái nào rồi à? Có phải cảm thấy khác hẳn với những người cậu từng chơi đùa, đúng chứ?”
“Lắm chuyện, mau trả lời câu hỏi của tôi trước đi.” Vương Gia Vỹ bẻ lại vấn đề, hỏi anh cho bằng được.
Hắn đang muốn biết thích một người là có cảm giác như thế nào, nhưng nhìn đi nhìn lại xung quanh mình, chỉ có Hàn Lĩnh là thích hợp để hỏi nhất.
“Chưa từng thích ai cả.”
“Chậc, vô vị!” Hắn nhìn anh nhếch môi đầy khinh bỉ.