Một tuần bận rộn, Vương Gia Vỹ hầu như không lúc nào có mặt ở dinh thự. Hắn đã hứa chắc nịch với cổ đông trong Vương thị sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thỏa, nhưng đến cuối cùng vẫn rơi vào bế tắc.
Không phải là không có cách, chỉ là không thể vẹn cả đôi đường. Vương Gia Vỹ nghĩ đến mà đau đầu. Lần đầu tiên hắn trải quá cảm giác tiến thoái lưỡng nan, khó khăn để đưa ra quyết định.
Ngồi một mình ngoài ban công, Vương Gia Vỹ châm điếu thuốc, rít mạnh một hơi. Làn khói thuốc phả vào trong không khí, mờ ảo ma mị.
Vương Gia Vỹ không ra ngoài ăn tối, Vương phu nhân liền sai người hầu mang thức ăn vào phòng cho hắn.
Tô Thư Uyển bưng khay cơm vào trong phòng, đặt xuống bàn uống nước. Cô nhìn quanh không thấy Vương Gia Vỹ đâu, khẽ gọi:
“Gia Vỹ!”
Bên ngoài ban công có tiếng động, Tô Thư Uyển liền đi ra đó. Quả nhiên Vương Gia Vỹ đang ngồi ở đây, trên tay còn kẹp điếu thuốc lá.
“Khụ… khụ…”
Tô Thư Uyển đưa tay che miệng, ho nhẹ vài tiếng. Vương Gia Vỹ xoay người lại đằng sau, ánh mắt thất thần nhìn cô, nhưng rất nhanh hắn đã bỏ điếu thuốc lá xuống, vùi vào chiếc gạt tàn đặt bên cạnh.
“Thư Uyển…”
Cô đi về phía hắn, Vương Gia Vỹ không nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp vươn tay ra kéo cô ngồi lên đùi mình.
Hắn tựa cằm lên ngực Tô Thư Uyển, tham lam hít hà hơi ấm trên cơ thể cô. Tô Thư Uyển cúi đầu, nhìn vào gương mặt đang cúi thấp của Vương Gia Vỹ, hỏi:
“Anh có chuyện gì buồn phiền sao?”
Vương Gia Vỹ im lặng một hồi lâu rồi gật đầu.
“Ừm.”
Hắn chợt nghĩ ra mấy ngày nay bận rộn, không có thời gian quan tâm đến Tô Thư Uyển. Hắn đâu biết rằng sau những lúc mệt mỏi, ôm cô một cái vào trong lòng, có thể khiến hắn dễ chịu đến như vậy.
Vương Gia Vỹ siết nhẹ eo Tô Thư Uyển, lưng thẳng lên chồm đến hôn môi cô. Tô Thư Uyển cũng hết sức phối hợp, hai tay đặt lên vai Vương Gia Vỹ, chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào của hai người.
“Kể cho em nghe có được không?”
Cô thật sự muốn biết hắn đang gặp phải phiền phức gì, vì sao mấy hôm nay lại trở nên rầu rĩ như vậy.
Vương Gia Vỹ nhàn nhạt cất lời:
“Dự án ở thành phố Đông An, có chút vấn đề…”
Hắn quay sang nhìn ra khoảng không trước mặt, ánh mắt xa xăm không thấy điểm dừng. Tô Thư Uyển đan tay vào tay hắn, im lặng nghe Vương Gia Vỹ kể chuyện.
Dù không nhiều, nhưng hắn cũng đã nói cho cô biết sơ qua tình hình hiện tại của Vương thị. Rõ ràng vấn đề không quá nghiêm trọng, chỉ là trong một thời gian ngắn lại được thổi phồng lên, khiến giá cổ phiếu của công ty đôi chút bị ảnh hưởng.
Các vị cổ đông còn gây sức ép lên Vương Gia Vỹ. Phía Vương Cẩn lại rất thản nhiên, cho nên Vương Gia Vỹ nghĩ cũng không cần nghĩ, đã biết ông ta có nhúng tay vào chuyện này.
“Thư Uyển, em không cần phải lo lắng.”
Cô gật nhẹ đầu, nắm chặt lấy bàn tay của Vương Gia Vỹ.
“Anh tài giỏi như vậy, em tin anh nhất định sẽ có cách giải quyết mọi chuyện mà.”
“Đang khen anh đó sao?” Vương Gia Vỹ bật cười.
Đôi mắt hắn dịu dàng nhìn cô, bất giác khiến trái tim Tô Thư Uyển đập rộn. Cô mỉm cười thẹn thùng, hai gò má ửng hồng e ấp.
“Em không được khen người yêu của mình sao?”
“Được. Em khen đi, anh rất thích nghe.”
Giây phút này, cơ mặt Vương Gia Vỹ đã giãn ra hoàn toàn, tinh thần vô cùng dễ chịu. Bao nhiêu mệt mỏi trong người hắn đều nhờ Tô Thư Uyển làm cho tan biến.
“Gia Vỹ, em có mang cơm vào cho anh. Anh ăn đi kẻo nguội.”
“Được, chúng ta đi ăn cơm.”
Hắn nói xong thì bế bổng Tô Thư Uyển lên, đi vào trong phòng.
Thức ăn để trên bàn, Vương Gia Vỹ lười biếng bảo cô đút cho mình. Hắn ăn một miếng, rồi đến lượt cô ăn một miếng. Lúc nào người đàn ông kia cũng dùng ánh mắt yêu chiều nhìn cô, từ lâu đã đánh gục trái tim Tô Thư Uyển.
Nhưng càng chìm đắm trong tình yêu càng lo sợ. Cô sợ một ngày nào đó giữa cô và Vương Gia Vỹ sẽ chẳng còn lại gì cả.
Thật sự rất sợ…
Vương Gia Vỹ cẩn thận lau miệng cho Tô Thư Uyển, động tác vô cùng chỉn chu. Cô chợt nhận ra một khi hắn dành sự quan tâm cho một ai đó sẽ rất nhiệt tình, trái ngược với vẻ ngoài lạnh lùng, khó gần thường thấy.
“Giúp anh mang ra ngoài nhé?”
“Vâng.”
Tô Thư Uyển đứng lên định bưng khay cơm ra bên ngoài, ai ngờ bị Vương Gia Vỹ kéo lại, ôm một cái thật chặt.
“Đợi giải quyết xong mọi chuyện, anh sẽ đưa em đi du lịch.”
Cô mỉm cười, gật nhẹ đầu.
Tô Thư Uyển ra ngoài, đúng lúc Mạc Thiên bước ra từ phòng của mình. Ánh mắt hai người chạm nhau, mất mấy giây Tô Thư Uyển mới nhìn đi chỗ khác, thoáng nét ngượng ngùng.
“Đưa cho anh.”
“Hả?” Tô Thư Uyển ngơ ngác nhìn Mạc Thiên.
Anh ta muốn bưng khay cơm giúp cô. Tô Thư Uyển hiểu ra vội từ chối.
“Không cần đâu, để em tự mang xuống nhà được rồi.”
“Cứ đưa đây đi.” Mạc Thiên bước đến, nắm lấy khay cơm. Bàn tay hai người đúng lúc chạm vào nhau.
Vừa hay Châu Viên Cầm đi lên cầu thang, bắt gặp khoảnh khắc gượng gạo này.
“Phu nhân!” Tô Thư Uyển vội cúi đầu chào bà.
Mạc Thiên không để ý, trực tiếp giành lấy khay cơm trong tay Tô Thư Uyển, sau đó đi một mạch xuống dưới lầu.
Tô Thư Uyển bối rối, lại cúi đầu chào Vương phu nhân rồi đuổi theo Mạc Thiên.
Kỳ thực, anh ta làm như vậy khiến cô rất khó xử!