“Tô Thư Uyển đang ở đâu? Gọi cô ta ra đây cho tôi.”
Vương Gia Vỹ đã ngồi vào bàn ăn được một lúc, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Thư Uyển. Lẽ nào cô gái kia không biết lúc chủ nhân dùng bữa thì phải đứng bên cạnh hầu hạ sao?
Nhiễm Liên vội đi tìm Tô Thư Uyển. Cô đã lau cửa kính suốt ba tiếng đồng hồ nhưng vẫn chưa xong. Bước chân cô khập khiễng đi vào phòng ăn gặp Vương Gia Vỹ. Lúc đứng trước mặt hắn, mồ hôi đã túa ra khắp mặt.
“Thiếu gia, anh cho gọi tôi?”
“Mới làm gì?” Hắn nhướng mày hỏi.
Quan sát bộ dạng Tô Thư Uyển ngay lúc này, tàn tạ đến nỗi không từ nào miêu tả hết được. Vương Gia Vỹ nhìn xuống tay cô, thấy Thư Uyển đang cầm theo chiếc khăn bẩn, lòng bàn tay nhăn nhúm lại vì tiếp xúc với nước và chất tẩy rửa trong một thời gian dài.
“Mau cất chiếc khăn trong tay cô đi.” Nhiễm Liên nói khẽ vào tai Tô Thư Uyển.
Vừa nãy vì quá gấp gáp, cô ta cũng không để ý Thư Uyển cầm theo chiếc khăn lau cửa kính mà đi vào tận trong này.
“Nói đi? Từ nãy đến giờ cô đang làm gì?”
“Tôi lau cửa kính.” Tô Thư Uyển thành thật đáp.
“Đã làm từ khi nào?” Hắn hỏi tiếp.
“Từ bốn giờ sáng.”
Suốt mấy tiếng đồng hồ vẫn chưa xong, có phải là cô gái này làm việc quá lề mề rồi không?
Hay là…
“Một mình cô?”
“Phải. Một mình tôi đã lau hết cửa kính ở khu này.” Tô Thư Uyển nói.
Ngay lập tức, ánh mắt Vương Gia Vỹ nhìn về phía quản gia Thẩm. Bà ho nhẹ một tiếng, thái độ vẫn điềm tĩnh đến lạ.
“Thiếu gia, là sơ sót của tôi.”
Rồi bà quay sang Tô Thư Uyển, nói nhỏ:
“Cô mau đi thay quần áo khác đi.”
Vương Gia Vỹ nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của Tô Thư Uyển, đến khi cô khuất khỏi tầm mắt mới cầm đũa lên dùng bữa sáng. Được một lúc, hắn đứng dậy vào trong phòng chuẩn bị thay đồ để đến Vương thị làm việc.
Nhiễm Liên giúp Vương Gia Vỹ thắt cà vạt, còn Nhiễm Khiết mang giày cho hắn. Nhìn đôi giày bóng loáng, hắn gật đầu hài lòng.
Sau khi Vương Gia Vỹ rời khỏi dinh thự, quản gia Thẩm gọi Nhiễm Liên, Nhiễm Khiết và Lâm Túc Kỳ đến, quở trách chuyện lúc sáng.
“Không phải tối hôm qua tôi đã dặn ba cô sáng nay lau cửa kính cùng Tô Thư Uyển rồi sao? Sáng nay thì thế nào? Định làm phản?”
“Dì Thẩm Hoa đừng tức giận! Tôi và Nhiễm Khiết đã ở ngoài vườn hoa suốt buổi sáng sớm nay. Dì biết đấy, hoa hồng của phu nhân đang độ nở rộ, cần tốn rất nhiều thời gian để chăm sóc.” Nhiễm Liên nhanh nhảu bào chữa cho mình và em gái.
“Chẳng phải còn Lâm Túc Kỳ sao? Cô ta sao không làm việc cùng Tô Thư Uyển.” Nhiễm Khiết đứng bên cạnh chĩa mũi giáo vào Lâm Túc Kỳ.
Cô gái đáng thương kia ấp úng, muốn nói gì đó nhưng lại bị Nhiễm Liên véo vào thắt lưng cảnh cáo. Lâm Túc Kỳ im bặt, cúi đầu khổ sở.
Quản gia Thẩm là người có con mắt tinh tường, bà đâu dễ bị hai chị em Nhiễm Liên, Nhiễm Khiết qua mặt. Nhíu mày nhìn hai người bọn họ, bà cất lời chấn chỉnh:
“Bình thường tôi ít nhắc nhở đến chuyện công việc vì muốn mọi người tự giác, nhưng cũng đừng vì thế mà coi trời bằng vung, tự ý làm trái lệnh. Nên nhớ, người trực tiếp quản giáo các người là tôi, muốn làm việc gì cũng phải suy nghĩ, không được hồ đồ hiểu chưa?”
Ba cô gái kia gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
“Tô Thư Uyển một mình lau cửa kính rồi, bây giờ để cô ấy nghỉ ngơi đi. Công việc còn lại trong buổi sáng hôm nay, ba cô cùng những người khác chia đều ra làm. Để tôi biết người nào đùn đẩy, trốn tránh công việc, đừng trách tôi phạt nặng.”
Quản gia Thẩm nói xong thì đến phòng Vương phu nhân để đánh thức bà ấy dậy. Hôm nay Châu Viên Cầm không đến công ty mà đi chùa cầu an cho cả Vương gia.
Chỉ còn một tháng nữa là đến ngày giỗ của Vương lão gia. Tính đến thời điểm hiện tại, ông ấy đã mất được hai mươi năm rồi.
Vào khoảng thời gian này trong năm, Vương phu nhân sẽ thường xuyên đến chùa cầu an, cầu phúc. Công việc giao hết cho người dưới trướng, nếu ở công ty không có chuyện gì quan trọng, bà sẽ chẳng hề lui tới.
Sáng nay, Vương Gia Vỹ tham dự một cuộc họp cấp cao, nội dung xoay quanh dự án đầu tư mới của Vương thị. Hắn và chú của mình, Vương Cẩn nảy ra nhiều bất đồng, ở trước mặt mọi người đã có những tranh luận khá gay gắt.
Vương Cẩn là chú ruột của Vương Gia Vỹ. Ông ta hiện đang giữ chức tổng giám đốc điều hành trong công ty, cổ phần ở Vương thị tương đối nhiều, là cổ đông lớn thứ hai chỉ sau Vương phu nhân.
Phải nói Châu Viên Cầm là người phụ nữ bản lĩnh, một tay chèo lái cơ nghiệp chồng lớn mạnh như ngày nay. Dã tâm của Vương Cẩn vô cùng lớn, sớm đã muốn độc chiếm Vương thị, chỉ tiếc vẫn chưa có cơ hội lật đổ được mẹ con Vương Gia Vỹ.
Thực lực của đứa cháu trai kia không hề tầm thường. Thời gian một năm nay, thế lực của Vương Gia Vỹ ở Vương thị ngày càng bành trướng, khiến cho Vương Cẩn lo lắng không thôi.
Như trong cuộc họp ngày hôm nay, hắn còn thẳng thắn bác bỏ đề xuất của ông đối với dự án mới ở Vương thị.
Bước ra khỏi phòng họp, sắc mặt ai nấy cũng đều căng thẳng. Vương Cẩn bước song song Vương Gia Vỹ, đến đoạn hành lang vắng người, họ đứng lại mặt đối mặt.
“Gia Vỹ, sau này hãy nên học cách cư xử, kính trọng người trên đi. Dù sao ta cũng là chú ruột của cháu, tại sao trước mặt người ngoài, cháu có thể đối đáp với ta như thế?”
“Ngựa non háu đá, đừng để một ngày cháu phải ân hận.” Ông ta nghiêm mặt chỉnh lại gọng kính, làm ra vẻ nghiêm nghị để răn dạy đứa cháu trai của mình.
Trái lại, Vương Gia Vỹ lại trở nên càn rỡ. Hắn bật cười mỉa mai thành tiếng, rồi từ từ tốn đáp lại:
“Cháu lại thấy chú già mất rồi, phán đoán sẽ thỉnh thoảng có sai lầm. Hay là hết năm nay chú nhường lại chức vụ cho cháu, trở về nhà tận hưởng cuộc sống an nhàn. Chú thấy sao?”
Không cần biết câu trả lời của người đàn ông kia, Vương Gia Vỹ xoay gót giày, ngạo nghễ trở về phòng làm việc của mình.