Cơ Hội Cuối: Liệu Kịp Nói Yêu Em

Chương 1: Ông xã...em mệt quá!




Reng reng reng

-Có chuyện gì?

-Ông xã, anh có thể...

-Tôi đang bận, đừng phiền tôi nữa.

-Nhưng mà...

Tút...tút...tút

Tiếng tút dài vang lên trong nỗi tuyệt vọng của người con gái, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống trên khuôn mặt nhuốm đỏ màu máu tươi.

Nhìn vào tấm ảnh người đàn ông trong điện thoại, cô gái nở nụ cười chua chát rồi gượng nói:

-Ông xã, em mệt quá!

-Em...muốn nghe giọng anh chút nữa!

-Ông xã, em...yêu anh!

Trong đêm mưa, Hạ Di Giai ra đi mãi mãi, cô trút hơi thở cuối cùng trong tiếng ồn ào, la hét của mọi người xung quanh.

Tại bệnh viện

Bách Ảnh Quân chạy vội đến căn phòng nơi Hạ Di Giai được đưa đến.

-Bác sĩ, vợ tôi sao rồi?

-Chúng tôi xin lỗi! Vợ anh đã mất trước khi được đưa vào bệnh viện, chúng tôi không thể làm gì hơn.

Từng câu nói như ghim sâu vào tâm trí của Bách Ảnh Quân, anh run rẩy bước vào căn phòng để nhìn Hạ Di Giai lần cuối

Đập vào mắt anh là gương mặt xinh đẹp nhưng không còn sự sống, người Hạ Di Giai đã lạnh dần, khuôn mặt trắng bệch và đôi môi tím tái. Trên người cô lúc bấy giờ là chiếc váy trắng tinh đã nhuốm đỏ màu máu, cả người đều là vết thương.

Bách Ảnh Quân như chưa chấp nhận được sự thật, anh bước lại gần khẽ gọi cô:

-Giai Di...em nghe tôi nói không?

-Giai Di...trả lời tôi

-Em chỉ đang giỡn thôi đúng không? Mau mở mắt ra rồi chúng ta cùng về nhà

-Giai Di...

Bách Ảnh Quân cứ lẩm nhẩm một mình hai chữ Giai Di như người điên loạn. Nhưng đáp lại hắn chỉ là khoảng không yên tĩnh đến đáng sợ.

Kể từ hôm đó hắn nhốt mình trong phòng tối, triền miên đêm ngày với rượu bia, trở thành bộ dáng thân tàn ma dại. Bách Ảnh Quân từ nhỏ đã ghét bóng tối, hắn rất sợ cảm giác cô đơn, có lẽ sự trống trãi khi không có Hạ Di Giai còn dằn vặt hắn hơn cả nỗi sợ bóng tối.

Dòng nước mắt chảy xuống trên gương mặt của Bách Ảnh Quân. Phải...hắn khóc rồi, òa khóc như một đứa trẻ, đôi mắt hằn lên sự đau đớn tột cùng trông vô cùng vật vã. Có lẽ đến tận giờ phút này hắn mới cảm nhận được hết nỗi đau khi mất cô.

Hắn rõ ràng không yêu Hạ Di Giai nhưng không hiểu sao trái tim lại đau đến ngạt thở. Khoảng thời gian không có cô cứ như địa ngục với hắn, hắn nhớ cô, mong cô, khao khát được nhìn thấy cô dù chỉ một lần, một lần thôi cũng được. Cứ thế Bách Ảnh Quân uống hết chai này đến chai khác cuối cùng chìm dần vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau

Tia nắng xuyên qua khung cửa sổ chiếu thẳng vào gương mặt làm người đàn ông đang ngủ mơ màng tỉnh giấc. Bên tai anh vang lên tiếng nói quen thuộc:

-Ông xã, mau dậy ăn sáng thôi!

-Em làm toàn món anh thích đấy!

Giọng nói vừa rồi khiến Bách Ảnh Quân tỉnh hẳn, hắn như không tin vào tai mình giọng nói quen thuộc của Hạ Giai Di vang lên khiến hắn bàng hoàng. Bách Ảnh Quân hoang mang nhìn vào tấm lịch được để trên bàn.

-29 tháng 4, là ngày Giai Di gặp tai nạn

Bách Ảnh Quân nhanh chóng thay quần áo rồi xuống lầu nơi Hạ Giai Di đang chờ để cùng anh ăn sáng. Vừa nhìn thấy anh, Hạ Giai Di đã lên tiếng gọi:

-Ông xã, mau đến đây nào chúng ta cùng ăn sáng thôi.

Bách Ảnh Quân bước lại gần bàn cơ thể không ngừng run rẩy, hắn đưa tay ôm lấy Hạ Giai Di cảm nhận hơi ấm, tham lam vùi đầu vào áo cô hít lấy mùi hương hoa hồng quen thuộc.

Hạ Giai Di nhận thấy hành động khác biệt của chồng cũng cảm nhận được cơ thể Bách Ảnh Quân đang run rẩy, cô choàng tay ôm lấy vỗ về Bách Ảnh Quân, bàn tay vừa vuốt lưng cho anh vừa dỗ dành:

-Anh sao thế? Có phải mơ thấy ác mộng không? Hay công ty xảy ra vấn đề gì?

-Giai Di...

-Không sao rồi anh đừng lo lắng nữa!

Hạ Giai Di vừa vỗ về vừa an ủi anh. Sau một lúc Bách Ảnh Quân mới bình tĩnh lại, nhận ra bản thân đã được trọng sinh anh tự nhủ với lòng lần này anh nhất định bảo vệ Hạ Giai Di bình an vô sự.