Cơ Hội Cuối: Liệu Kịp Nói Yêu Em

Chương 3: Hiểu lầm được xóa bỏ!




Chiều hôm đó

Bách Ảnh Quân giật mình tỉnh dậy, sau bữa sáng vì công việc quá nhiều hại anh làm mệt đến thiếp đi không ngờ mở mắt dậy đã tối. Bách Ảnh Quân nhìn đồng hồ treo tường phát hiện đã là 6 giờ 30 phút tối, anh rời khỏi phòng làm việc xuống nhà tìm Hạ Di Giai.

Vừa bước chân xuống cầu thang Bách Ảnh Quân đã nhìn thấy Hạ Di Giai đang loay hoay chuẩn bị đồ. Bách Ảnh Quân bước đến gần cô cất tiếng hỏi:

- Giai Nhi, em đang làm gì thế?

Câu hỏi đột ngột vang lên khiến Hạ Di Giai giật mình xoay lại, cô nhìn thấy Bách Ảnh Quân liền cười ngọt ngào nói:

- Chồng dậy rồi à? Em chuẩn bị ra siêu thị mua ít thực phẩm về nấu cơm.

Nghe đến ra ngoài trong đầu Bách Ảnh Quân lập tức nhớ đến sự việc kiếp trước. Anh hoảng sợ đến mức làm rơi cốc nước trên bàn xuống đất. Tiếng xoảng lớn vang lên khiến Hạ Di Giai giật mình, cô lo lắng hỏi:

- Ảnh Quân, anh sao vậy? Có bị thương chỗ nào không? Để em xem nào.

Bách Ảnh Quân giống như mất bình tĩnh, anh bỏ qua mọi câu hỏi của Hạ Di Giai mà lao đến ôm cô vào lòng, giọng điệu hoảng hốt nói:

- Vợ à, đừng đi mà! Em đừng đi được không? Được không?

Nhận ra sự bất thường của chồng, Hạ Di Giai không khỏi thắc mắc:

- Anh sao thế? Em chỉ đi mua thực phẩm ở siêu thị gần nhà thôi mà?Không sao đâu.

Hạ Di Giai vừa nói vừa vuốt lưng trấn an Bách Ảnh Quân. Cô nhận ra dường như chồng mình rất lạ, anh khác ngày thường, cơ thể đang ôm chặt cô không tự chủ được mà run rẩy.

- Em đừng đi! Đừng đi đâu cả!

Bách Ảnh Quân như hóa điên, vẫn cứ luôn miệng không cho cô đi. Thấy thế Hạ Di Giai nhẹ giọng dỗ dành:

- Được rồi, được rồi! Nhưng không đi mua thực phẩm thì làm sao làm cơm được? Hay thế này đi, nếu không yên tâm thì anh đi cùng em có được không?

Vừa nghe xong đề xuất của Hạ Di Giai, Bách Ảnh Quân không ngần ngại liền gật đầu đồng ý.

Siêu thị ở rất gần nhà của hai người, ngay dưới căn hộ chung cư cao cấp bước vài bước là sẽ đến nhưng Bách Ảnh Quân vẫn vô cùng cẩn thận. Vừa ra khỏi nhà anh đã nắm chặt tay Hạ Di Giai bắt cô đi thật chậm nửa bước cũng không được rời khỏi anh. Thấy hình ảnh bảo vệ quá mức của Bách Ảnh Quân, Hạ Di Giai không khỏi buồn cười:

- Ông xã, hôm nay anh lạ lắm rốt cuộc là làm sao rồi?

Nghe Hạ Di Giai hỏi, Bách Ảnh Quân liền trở nên trầm mặc. Anh biết chuyện anh trọng sinh không thể giấu Hạ Di Giai quá lâu nhưng loại chuyện khó tin kia làm sao mà nói được. Bách Ảnh Quân trầm ngâm một hồi rồi chầm chậm nói:

- Đêm qua anh mơ một giấc mơ rất dài, trong giấc mơ em bỏ anh lại một mình rồi đi mất. Anh tìm em rất lâu cũng không thấy, cẩm giác đó rất cô đơn.

Hạ Di Giai vừa nghe thì im lặng không nói gì, trong lòng cô trở nên hỗn loạn nhất thời không biết trả lời ra sao.

Thấy Hạ Di Giai im lặng, Bách Ảnh Quân lại tiếp tục:

- Giai Nhi, anh biết trước đây anh không tốt! Đã từng vô số vô số lần tổn thương em. Từng làm em buồn, còn làm em khóc cũng khiến em dần mất lòng tin. Nhưng chỉ duy nhất một lần anh cầu xin em. Em hãy cho anh cơ hội được bù đắp cho em, có được không?

Hạ Di Giai không nói gì chỉ im lặng. Bách Ảnh Quân vẫn đứng đó, anh nhìn cô rất lâu rồi gương mặt thoáng buồn nói:

- Giai Nhi, anh không muốn buộc em càng không muốn ép em. Nếu em không muốn thì...

Vừa nói đến đây Hạ Di Giai liền đưa tay chặn miệng anh. Cô ngẩng mặt nhìn Bách Ảnh Quân, gương mặt đã ướt đẫm nước mắt vùi vào lòng anh, giọng cô trách móc:

- Sao anh lại thay đổi chứ! Tại sao sau khi đi du học về lại không cần em nữa? Anh có biết em đau lòng lắm không?

Hạ Di Giai ngừng một hồi rồi hỏi:

- Nếu không cần sao còn cưới em? Nếu không yêu em sao còn làm chuyện đó với em? Sao lại hết lần này đến lần khác làm đau em?

Hạ Di Giai như trút hết nỗi đau trong lòng lên anh. Cô không ngừng đánh mạnh vào người Bách Ảnh Quân còn anh chỉ im lặng ôm cô không nói. Bách Ảnh Quân biết rằng đây đều là quả báo anh đáng nhận, là anh đã dày vò trái tim cô nên dù cô không tha thứ anh vẫn sẽ bảo vệ cô, mãi mãi bên cô. Dùng cả cuộc đời để đền bù, trả giá cho nỗi đau đã gây ra với cô.

Hạ Di Giai cứ khóc, khóc một lúc rất lâu rồi như lấy lại bình tĩnh, cô nói:

- Chỉ lần này thôi! Nếu còn lần sau... em nhất định không tha thứ cho anh nữa! Sẽ hận anh cả đời!

Nghe đến đây, Bách Ảnh Quân như trút được gánh nặng trong lòng, anh nhấc bổng Hạ Di Giai lên. Anh vui mừng không kìm chế được liên tục hôn vào trán cô nói:

- Cảm ơn em! Cảm ơn em! Cảm ơn em nhiều lắm! Anh yêu em!

Hạ Di Giai thấy Bách Ảnh Quân vui vẻ cũng vui vẻ theo, cô vừa cười vừa bảo:

- Được rồi mà! Mau thả em xuống rồi chúng ta còn mua thực phẩm về làm cơm. Đã trễ lắm rồi, em đói lắm rồi đó.

Nghe vậy Bách Ảnh Quân thả cô xuống rồi nắm tay cô vừa đi vừa nói:

- Đi thôi đi thôi! Lát nữa về nhà anh sẽ giúp em làm cơm, bảo đảm ăn xong em sẽ thích.

Trên dãy hành lang, hai người nắm tay nhau vừa đi vừa cười vô cùng vui vẻ. Họ đâu biết được rằng sắp tới sẽ có một sự thật kinh hoàng sắp được hé lộ.