Cơ Hội Cuối: Liệu Kịp Nói Yêu Em

Chương 73: Hóa ra Bách Ảnh Quân cũng có lúc yếu đuối.






Sau khi nghe Bách lão gia kể lại thì cả ba người Bách Ảnh Quyền, Bách Tĩnh Ngưng và Bách Mỹ Tranh đều kinh ngạc. Cả ba đồng loạt nhìn sang Vũ Kiều tò mò hỏi:

- Thật hả mẹ? Ba mẹ từng trãi qua những chuyện như vậy thật sao?

Vũ Kiều thấy các con tò mò thì cũng khẽ gật đầu đáp:

- Đúng vậy, lúc đó mẹ cứ tưởng mình sắp chết rồi nhưng may mắn đã được các bác sĩ cấp cứu kịp thời nên không sao cả.

Nói rồi Vũ Kiều lúc này cũng nhìn sang Bách Ảnh Quân nhẹ nhàng bảo:

- Tiểu Quân, ông trời không phụ người có lòng. Mẹ tin Tiểu Giai nhất định sẽ bình an! Ba mẹ là người từng trãi, nổi đau của con sao ba mẹ không hiểu chứ? Chỉ là con biết không, tất cả mọi thứ trên đời đều đã được số mệnh định sẵn. Nếu số mệnh đã cho hai đứa ở bên nhau thì nhất định sẽ không mang Tiểu Giai đi! Nếu số mệnh đã định hai đứa sẽ phải xa nhau thì dù con có làm cách nào cũng không thay đổi được.

Nói đoạn Vũ Kiều dừng lại, bà tiến tới đặt tay lên vai Bách Ảnh Quân an ủi:

- Nhưng con yên tâm, con và Tiểu Giai đã ở bên nhau lâu như vậy. Mẹ tin rằng ông trời cũng sẽ không nỡ mang con bé đi đâu! Đừng lo nữa nhé!

Bách Ảnh Quyền, Bách Tĩnh Ngưng và cả Bách Mỹ Tranh nghe vậy thì cũng gật đầu cả ba cùng đồng loạt lên tiếng động viên:

- Anh cả, chị dâu sẽ bình an mà!

15 phút sau

Cộp Cộp Cộp

Một lần nữa tiếng bước chân dồn dập lại vang lên nhưng lần này là trong bệnh viện trên dãy hành lang của bệnh viện có bốn người xoay quanh chiếc xe đẩy, họ lo lắng nhìn chằm chằm vào cô gái đang nằm ở trên chiếc xe được đưa vào phòng cấp cứu. Chiếc xe được các bác sĩ, y tá đẩy vào phòng, Bách Ảnh Quân đứng thơ thẫn nhìn theo chiếc xe đến tận khi nó khuất sau cánh cửa mới thôi.

Đèn phòng cấp cứu sáng lên, cả gia đình Bách gia lo lắng ngồi bên ngoài chờ đợi. Vũ Kiều nhắm mắt chấp hai tay đan chặt vào nhau không ngừng cầu nguyện, Bách lão gia thấy vợ như vậy thì khẽ choàng tay qua vai bà vỗ vài cái an ủi:

- Con bé sẽ không sao mà!

- Nhưng em sợ...

- Kiều Kiều, em phải mạnh mẽ lên! Có vậy mới là chỗ dựa tinh thần cho tụi nhỏ.

Vũ Kiều khẽ nghiêng đầu nhìn Bách lão gia, nước mắt bắt đầu theo khóe mắt mà chảy xuống. Sao bà lại không biết lúc này chính mình phải vững vàng để làm chỗ dựa cho các con chứ. Nhưng nói sao bà vẫn chỉ là một con người, hơn nữa còn là một người mẹ chứng kiến cảnh con mình bị bắn. Muốn bà mạnh mẽ, bà làm sao có thể mạnh mẽ được đây?

Như hiểu được tâm tư của vợ mình, Bách lão gia liền đưa tay xoay người để vợ đối diện với mình rồi nhìn bà với ánh mắt dịu dàng nói:

- Anh hiểu em lo lắng điều gì, anh cũng thế! Kiều Kiều à, cả anh và em đều là bậc trưởng bối chứng kiến Tiểu Giai lớn lên từ nhỏ. Nỗi lo em đang phải chịu đựng bây giờ anh cũng có, thế nên dù kết quả có là gì anh và em đều sẽ cùng vượt qua!

Vũ Kiều nghe vậy thì mím chặt môi không nói, bà gục mặt vào vai Bách lão gia dùng tay che miệng để ngăn không cho nước mắt chảy ra. Bách lão gia thấy vậy cũng đau lòng, ông đưa tay khẽ vuốt lưng giúp Vũ Kiều lấy lại bình tĩnh. Sau một lúc cuối cùng bà cũng bình tĩnh lại, Vũ Kiều nhìn vào mắt Bách lão gia rồi gật đầu vô cùng kiên định:

- Anh nói đúng, Tiểu Quân bây giờ chắc chắn còn lo lắng hơn chúng ta gấp nhiều lần. Chúng ta là cha mẹ nhất định phải là chỗ dựa tinh thần cho các con, không thể để tụi nhỏ phiền lòng thêm được.

Nói rồi Vũ Kiều đứng dậy, bà đi đến đứng cạnh Bách Ảnh Quân vừa đặt tay lên vai anh an ủi vừa ôn nhu lên tiếng:

- Tiểu Quân, mẹ hiểu cảm giác của con bây giờ nên con không cần phải cố gắng gồng mình tỏ ra mạnh mẽ đâu!

Đối mặt với câu nói của Vũ Kiều thì Bách Ảnh Quân vẫn như cũ, anh không hề biểu lộ ra bất cứ cảm xúc gì chỉ nói:

- Con không sao!

Vũ Kiều thấy bộ dạng của con trai như vậy thì lại càng đau lòng, bà thở dài một cái rồi lại nói:

- Sao lại không sao được? Tiểu Quân, dù con có lớn thế nào vẫn là đứa con do mẹ sinh ra! Cảm giác lo lắng, nỗi đau trong lòng con hiện tại sao mẹ lại không hiểu?

Câu nói của Vũ Kiều lần này như một con dao găm thẳng vào chỗ yếu nhất của anh thành công phá tan bức tường mà Bách Ảnh Quân đã cố tạo ra để che đậy cảm xúc. Anh hít một hơi thật sâu để lộ ra đôi mắt đã đỏ ửng, giọng anh nghẹn ngào:

- Mẹ, con sợ!

Chỉ ba từ ngắn ngủi thế thôi mà chốc lát khiến trái tim người mẹ đau nhói, bà đưa tay lau nước mắt trên mặt con trai mình ân cần nói:

- Đừng sợ, sẽ ổn thôi con!

Bách Ảnh Quân nghe thấy lời an ủi của mẹ thì khẽ cúi đầu, anh nhìn vào mắt mẹ mình cơ thể bắt đầu run rẩy. Cuối cùng Bách Ảnh Quân nghẹn ngào hỏi:

- Nếu cô ấy không tỉnh lại thì sao mẹ?