Bách Ảnh Quyền vừa nói vừa liếc Bách Ảnh Quân rồi đưa mắt nhìn sang Hạ Di Giai bắt đầu mách:
- Chị dâu, chị xem anh ấy đin Anh ấy ức hiếp em đó! Chị phải đòi lại công bằng cho em mới được.
Nghe thế Hạ Di Giai bật cười khẽ bật cười, cô bất lực nhìn hai anh em trước mặt rồi lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ hình vuông đưa cho Bách Ảnh Quyền nói:
- Được rồi, lát chị sẽ mắng anh ấy! Đây là quà của em, mau nhận đi!
Bách Ảnh Quyền đưa tay nhận lấy chiếc hộp màu xanh dương nhỏ, anh chăm chú nhìn vào món quà rồi mở ra xem. Sau khi thấy được món quà bên trong Bách Ảnh Quyền reo lên thích thú, anh nhìn người chị dâu trước mặt mình không kiềm được sự phấn khích nói:
- Sao chị biết đây là mẫu đồng hồ em thích mà mua vậy? Em đã thích kiểu này từ rất lâu rồi, mấy hôm trước khi em làm vỡ chiếc đồng hồ cũ em đã định mua cái này không ngờ lại được chị tặng trước.
- Làm sao mà chị biết được chứ, chị thấy mẫu đồng hồ này nên nghĩ chắc chắn nó sẽ hợp với em hơn nữa chị nhớ đồng hồ đeo tay của en vừa bị vỡ mấy hôm trước. Được cơ hội như vậy nên chị mua luôn, có thích không?
- Em thích lắm, chị dâu là tuyệt vời nhất!
Thấy vậy Bách Tĩnh Ngưng bên cạnh bĩu môi nói:
- Thôi đi! Anh chỉ đang nịnh chị dâu thôi chứ gì? Chị dâu, chị đừng tin nha anh ấy lấy lòng chị đó. Còn em mới thật lòng nè nên chị đưa quà cho em đi!
Nghe cô em chồng nghịch ngợm nói làm Hạ Di Giai bật cười, cô tiếp tục lấy trong túi ra một chiếc hộp hình chữ nhật màu đỏ rồi đưa cho Bách Tĩnh Ngưng vừa xoa đầu cô vừa nói:
- Đây, quà của em!
Bách Tĩnh Ngưng thấy món quà thì vô cùng thích thú, cô nhanh tay chụp lấy cái hộp rồi mở ra tò mò nhìn vào trong đó. Thấy được món quà mà chị dâu đã tặng Bách Tĩnh Ngưng nhảy cẫng lên, cô nàng nhanh chân chạy đến chỗ Hạ Di Giai ôm chầm lấy cô tươi cười nói:
- Em thích lắm lắm lắm! Chị dâu, chị đúng là thiên thần!
Bách Ảnh Quyền thấy vậy thì hỏi:
- Tiểu Ngưng, quà của em là cái gì thế?
Bách Tĩnh Ngưng nghe câu hỏi thì tự hào hểnh mũi trả lời:
- Chị dâu mua cho em một cây bút máu đó!
Nói xong cô vé lại xoay sang phía Hạ Di Giai tiếp tục ôm cổ cô nói:
- Chị dâu, có phải chị biết em thích sưu tầm bút nên mới mua cây bút đó cho em đúng không?
Hạ Di Giai nghe Bách Tĩnh Ngưng hỏi thì khẽ mỉm cười, cô đưa tay nhéo má Bách Tĩnh Ngưng một cái rồi dịu dàng đáp:
- Phải! Khi nhìn thấy cây bút máy này chị nghĩ ngay đến em nên đã mua đó. Chị có biết em rất thích sưu tầm bút nên lúc chị thấy cây bút đẹp như vậy chị quyết định tặng cho em.
Bách Tĩnh Ngưng nghe vậy thì chu môi hôn lên má Hạ Di Giai một cái rồi lon ton chạy về ghế ngồi. Đến lượt cô em út trong nhà, Bách Mỹ Tranh biết đến lượt mình thì vô cùng tò mò về món quà. Cô nàng loay hoay nhìn tới nhìn lui mong chờ món quà mà Hạ Di Giai sẽ lấy ra từ trong túi. Đúng như dự toán, Hạ Di Giai lấy ra trong túi món quà cuối cùng, món quà này là một chiếc hộp màu trắng xung quanh còn có viền vàng vô cùng sang trọng. Cô bé Bách Mỹ Tranh thấy vậy thì vô cùng háo hức, nhìn chăm chú vào chiếc hộp trên tay Hạ Di Giai khiến cô bật cười.
Ngay khi hộp quà đến tay Bách Mỹ Tranh đã nôn nóng mở ra ngay lập tức, đập vào mắt cô bé lúc này là chiếc vòng quá ư dễ thương và xinh xắn. Khỏi phải nói mà chỉ cần nhìn vào biểu cảm là biết cô em út này thích đến thế nào. Cô nàng chăm chú ngắm nghía chiếc vòng tay không rời mắt rồi vô thức đứng hình mất mấy giây cuối cùng nghe Hạ Di Giai hỏi:
- Tiểu Tranh, em thích chứ?
Bách Mỹ Tranh nghe vậy thì liên tục gật đầu, cô nàng phấn khích đến mức cười tít mắt. Nhìn Bách Mỹ Tranh nâng niu chiếc hộp trong tay khiến Hạ Di Giai cảm thấy rất ấm lòng. Lát sau Bách Mỹ Tranh lên tiếng:
- Chị dâu, em đeo món quà này luôn được không?
- Đương nhiên là được rồi!
Nghe vậy Bách Mỹ Tranh nhanh chóng lấy chiếc vòng ra khỏi cái hộp rồi tỉ mĩ đeo nó lên tay vô cùng cẩn thận. Cô nàng thích thú nhìn ngắm chiếc vòng vừa được đeo lên tay mình hào hứng nói:
- Cảm ơn chị dâu, em sẽ giữ nó thật kỹ!
- Em thích là được rồi!
- Nhưng em hỏi chị cái này nha?
- Em muốn hỏi cái gì?
- Sao chị lại mua món quà này tặng em mà không phải cái khác?
Hạ Di Giai nghe xong câu hỏi thì à lên rồi như hiểu ra cô nhẹ nhàng đáp:
- Đây là vòng may mắn, chị tặng nó cho em vì muốn sau này tiệm bánh của em sẽ ngày càng phát triển. Hơn nữa chị cũng hi vọng sau này chiếc vòng này sẽ thành lá bùa may mắn luôn che chở em.
- Cảm ơn chị dâu!
Tặng quà xong thì đương nhiên là tới màn thông báo tin mừng, cả nhà sau khi đã có quà hết rồi thì bắt đầu đổ dồn ánh mắt về phía đôi vợ chồng trẻ, nét mặt tò mò hỏi:
- Hai đứa tặng quà cũng tặng xong rồi, mở quà cũng mở xong rồi, ai cũng thích quà mà hai đứa tặng. Vậy bây giờ là đến màn thông báo tin mừng, hai đứa mau nói tin mừng đó là gì đi!
Bách lão gia nghe ba mình nói thì cũng đồng tình gật đầu, ông nhìn con trai và con dâu ôn tồn nói:
- Ông nội nói phải đó, hai đứa mau nói đi! Cả nhà ai cũng đói meo rồi, nếu cả hai còn không chịu nói mọi người sẽ không được ăn đâu.
Bách Ảnh Quân và Hạ Di Giai nghe xong thì khẽ xoay mặt nhìn nhau rồi mỉm cười, gương mặt của anh và cô lộ rõ vẻ hạnh phúc. Bách Ảnh Quân hít thở một hơi thật sâu lấy can đảm rồi nói:
- Giai nhi, vợ con có thai rồi!