Cơ Hội Cuối: Liệu Kịp Nói Yêu Em

Chương 93: Em bé chào đời.






Trên hành lang bệnh viện, chiếc băng ca được đẩy nhanh vào phòng cấp cứu kèm theo đó là tiếng la hét đau đớn của Hạ Di Giai và ánh nhìn lo lắng của cả gia đình chồng. Trước khi được đẩy vào bên trong phòng cấp cứu Hạ Di Giai đã nắm chặt tay Bách Ảnh Quân run rẩy:

- Ông xã, em sợ!

Bách Ảnh Quân nghe vậy thì đã rối càng thêm rối, anh không biết phải làm thế nào nhưng rồi vẫn cố gắng bình tĩnh trấn an cô:

- Giai nhi, đừng sợ! Rất nhanh em sẽ có thể nhìn thấy bé con rồi, cố gắng lên!

Hạ Di Giai được chồng trấn an thì cũng bớt sợ, cô lưu luyến nắm chặt tay Bách Ảnh Quân không rời cho đến tận khi bị đẩy hoàn toàn vào phòng cấp cứu. Sau khi cô bị đẩy đi Bách Ảnh Quân đứng ngồi không yên, anh đi qua đi lại trước cửa phòng cấp cứu.

Thấy con trai mình như vậy lúc này Bách phu nhân mới bắt đầu đứng lên bước đến, bà đặt tay lên vai con trai nhẹ giọng nói:

- Con đừng lo, Tiểu Giai sẽ không sao!

Vừa dứt câu tiếng la hét bên trong phòng cấp cứu cũng vang lên, Hạ Di Giai hét lên đầy đau đớn. Bên ngoài Bách Ảnh Quân nghe thấy thì vô cùng nóng ruột, anh nắm chặt hai tay đến mức đỏ ửng trong lòng không ngừng suy nghĩ:

- Giai nhi, em nhất định phải bình an!

Đứng trước cửa phòng cấp cứu Bách Ảnh Quân đã tự nhủ lòng rằng anh sẽ không bao giờ để Hạ Di Giai sinh con nữa. Nhìn cô đau đớn quằn quại rồi còn nghe tiếng la hét của cô khiến anh không thể nào giữ được bình tĩnh. Ruột gan anh lúc này như có ai thiêu đốt, trái tim theo tiếng hét của cô cũng quặn lên từng hồi. Sớm biết sinh con sẽ đau đớn thế này Bách Ảnh Quân nhất định sẽ không để Hạ Di Giai sinh em bé.

Cả gia đình hồi hộp ngồi chờ trước cửa phòng sinh, ai nấy đều chắp tay cầu xin cho cô bình an sinh ra em bé. Cứ thế 30 phút rồi lại 1 tiếng trôi qua, ai nấy cũng đều lòng như lửa đốt, thấp thỏm không yên. Có lẽ đối với họ thời gian chưa bao giờ trôi chậm như thế, bên trong phòng sinh Hạ Di Giai đang cố gắng nén đau lấy sức, nghe các bác sĩ y tá xung quanh chỉ dẫn cuối cùng cô cũng biết cách.

2 tiếng sau

Oe oe oe

Tiếng khóc vang lên kèm theo đó là giọt nước mắt của người mẹ, Hạ Di Giai nhìn con mình trong lòng khóe mắt rưng rưng. Cô khẽ đưa bàn tay yếu ớt chạm vào cơ thể nhỏ bé của con mình mỉm cười hạnh phúc. Bên ngoài Bách Ảnh Quân và mọi người sau khi nghe tiếng khóc thì ai nấy cũng đều vui mừng không ngớt. Cả nhà nắm lấy tay nhau thở phào như trút được gánh nặng trong lòng.

Thấy bác sĩ đi ra Bách Ảnh Quân vội lao đến hỏi:

- Bác sĩ, vợ tôi...

- Ngài yên tâm, vợ ngài và cả em bé đều rất tốt. Chúc mừng cả nhà!

Nói rồi bác sĩ cũng rời đi, nghe vậy Bách Ảnh Quân vô cùng mừng rỡ, anh nhanh chân chạy vội vào phòng xem vợ mình thế nào thì đập vào mắt anh là một cảnh tượng anh không bao giờ quên. Lúc anh bước vào Hạ Di Giai đang nằm im trên giường, cạnh cô là một em bé còn đỏ hỏn đang say giấc. Thấy chồng mình vào Hạ Di Giai mỉm cười nhìn anh, cô rưng rưng nước mắt nói:

- Ông xã, nhìn xem đây là con chúng ta đó!

Giây phút này trái tim Bách Ảnh Quân như ngừng đập, anh hạnh phúc mím môi cố gắng kiềm nén để nước mắt không rơi ra nhưng không được. Vừa nhìn thấy Hạ Di Giai và em bé Bách Ảnh Quân đã mừng rỡ đến mức rơi lệ, anh khụy xuống kế bên giường cẩn thận nhìn chăm chú vào thiên thần nhỏ. Nước mắt theo khóe mắt trực trào rơi ra, Bách Ảnh Quân đưa tay khẽ chạm nhẹ vào cơ thể bé nhỏ của con nói:

- Cảm ơn em! Giai nhi, em thật sự quá vất vả rồi!

Thấy vậy Hạ Di Giai khẽ mỉm cười, cô khẽ đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mi anh dịu dàng nói:

- Em không vất vả! Em rất hạnh phúc!

Nói rồi cô thiếp đi ngay sau đó, khi cô tỉnh dậy đã là gần trưa hôm sau. Lúc này Hạ Di Giai đã được chuyển sang phòng tĩnh dưỡng đặc biệt, căn phòng vẫn xa hoa như cũ nhưng khác là có thêm một thiên thần nhỏ kế bên.

Vì vẫn còn đau nên Hạ Di Giai chậm rãi ngồi dậy, cô lặng lẽ nhìn sang con mình đang nằm say giấc trong chiếc nôi bên cạnh thì bất giác mỉm cười.

Em bé mà Hạ Di Giai sinh là một bé trai nặng 3,6 kg, làn da cậu bé sau một đêm thì đã trở nên trắng trẻo không còn màu đỏ. Gương mặt tròn trịa với hai chiếc má bánh bao phúng phính vô cùng yêu, nhìn vào cậu bé có thể thấy ngay được một điều là em bé này giống Bách Ảnh Quân y như đúc. Đến cả hàng chân mày chau lại khi ngủ cũng giống y chang không sai vào đâu được.

Đang lặng lẽ nhìn con thì bên ngoài Bách Ảnh Quân đẩy cửa bước vào, anh thấy vợ đã tỉnh thì lập tức đi đến. Bách Ảnh Quân ngồi xuống cạnh giường vừa đưa tay vuốt tóc Hạ Di Giai vừa hỏi:

- Em có thấy mệt hay khó chịu chỗ nào không? Có cần anh gọi bác sĩ đến không?

- Em không sao, anh đừng lo!

Nói rồi Hạ Di Giai khẽ nhoài người tới ôm chầm lấy chồng mình, cô tựa đầu vào vai anh dụi dụi mấy cái làm nũng:

- Ông xã, em đói!

Câu nói không ngờ tới này của Hạ Di Giai lập tức chọc cho Bách Ảnh Quân phải bật cười, anh đưa tay nhéo nhẹ má cô rồi hôn vào trán cô nói:

- Nhưng giờ em chỉ được ăn cháo thôi.

- Em không thích cháo đâu!

- Giai nhi ngoan, anh đã dặn người làm nấu cháo gà đậu xanh mà em thích nên ráng ăn đi!

Nói rồi Bách Ảnh Quân tự tay mức từng muỗng cháo đúc cho Hạ Di Giai, cả hai nhìn nhau mỉm cười cùng cảm nhận hạnh phúc.