Có Lẽ Tôi Không Còn Là Người Nữa

Chương 40




Trong biệt thự tối tăm, Khâu Vân Huệ bừng tỉnh từ trong giấc mơ, bà lại gặp ác mộng.

Bà mơ thấy có một người đứng cạnh giường, nhìn dáng người trông giống như chồng bà – Kiều Khải Hiền, bà thử gọi người nọ một tiếng, người nọ lại chậm rãi xoay người, rồi lộ ra khuôn mặt của một người phụ nữ, đôi mắt bị che kín hoàn toàn bởi một mái tóc đen dài, đôi môi đỏ như máu trên khuôn mặt tái nhợt, khóe miệng cô nhếch càng lúc càng cao, lộ ra một nụ cười quỷ dị, người phụ nữ đưa tay lên, trong tay cầm một con dao gọt hoa quả sáng bóng, đâm về phía ngực Khâu Vân Huệ!

Khâu Vân Huệ hét lên một tiếng bừng tỉnh, nhịp tim mạnh mẽ chứng tỏ bà vẫn còn sống, bà quay người lại đưa tay muốn mở đèn ngủ lên, đột nhiên chú ý tới bên cạnh giường có một cái bóng đen! Trong lòng bà run lên, mồ hôi lạnh chảy xuống mặt, cái bóng đen kia đưa lưng về phía bà, nhìn dáng người rất giống với chồng bà, Kiều Khải Hiền!

Khâu Vân Huệ ngồi dậy, thử thăm dò gọi một tiếng, "Khải Hiền, là anh à?"

Bóng đen cứng ngắc chậm rãi quay người lại, lộ ra khuôn mặt của một người phụ nữ, đôi mắt hoàn toàn bị mái tóc dài che lại......

Khâu Vân Huệ hoảng sợ mở to hai mắt, cảnh tượng trước mắt này giống hệt như trong giấc mơ của bà, thậm chì bà còn đoán trước được tiếp sau đó người phụ nữ này sẽ làm gì, cô ta sẽ dùng dao gọt hoa quả đâm bà!

Quả nhiên, lúc người phụ nữ lấy con dao gọt hoa quả ra, Khâu Vân Huệ thét lên thật to rồi nhảy xuống giường, loạng choạng lảo đảo chạy về phía cửa phòng, mở cửa chạy ra bên ngoài, chạy quá nhanh nên đã bị ngã trên hành làng, đầu gối vốn đã bị thương lại bị thương một lần nữa, đau đến mức khiến Khâu Vân Huệ giật mình tỉnh lại.

Khâu Vân Huệ kịch liệt thở dốc, phát hiện mình vậy mà vẫn đang nằm trên giường, ngay cả tư thế khi tỉnh dậy cũng không hề thay đổi! Cả người bà cứng đờ, không dám xoay người, sợ phải nhìn thấy người đứng bên mép giường, hiện tại bà đã không thể phân biệt rõ đâu là mơ và đâu là thực.

Bà chậm rãi dịch người về phía trước, muốn xuống từ phía bên kia giường, phảng phất như chỉ cần không quay đầu lại thì sẽ không nhìn thấy cái bóng đen đó, cũng sẽ không có người phụ nữ đuổi giết bà......

Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, Khâu Vân Huệ sợ tới mức trái tim thiếu chút nữa là ngừng đập, lập tức chạy ra mở cửa, đứng ở cửa chính là con trai của bà Kiều Thiếu Thần!

"Mẹ, mẹ sao vậy? Lại mơ thấy ác mộng sao?" Kiều Thiếu Thần đỡ lấy Khâu Vân Huệ đang run rẩy cả người.

Có con trai bên cạnh, lúc này Khâu Vân Huệ mới đánh bạo quay đầu lại nhìn, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, trong phòng không có bất cứ một cái gì cả.

Kiều Thiếu Thần bật đèn lên, phát hiện miếng băng gạc trên đầu gối của mẹ đã đẫm máu, buổi tối lúc băng bó, Kiều Thiếu Thần cố ý xem qua, chỉ là bị xước da, vết thương không hề sâu, sẽ không chảy nhiều máu như vậy mới đúng chứ.

Hắn đỡ Khâu Vân Huệ ngồi lại lên giường, lấy hộp y tế ra, mở băng gạc nhìn thoáng qua, miệng vết thương trở nên nghiêm trọng hơn, giống như bị thương lần thứ hai vậy.

Kiều Thiếu Thần: "Vẫn còn sớm, mẹ ngủ thêm một lát đi, con canh chừng cho."

Khâu Vân Huệ không dám ngủ tiếp, kéo con trai nói chuyện phiếm, định cứ như vậy đợi đến bình minh, nói chuyện được một hồi thì bà muốn đi toilet.

"Mẹ đi rửa mặt cái đã." Khâu Vân Huệ xuống giường đi vào toilet.

Lúc xả nước thì trong bồn cầu phát ra tiếng ọc ọc, giống như là bị tắc, Khâu Vân Huệ lại ấn vào, nước trong bồn cầu xoáy lên, một sợi màu đen nổi lên, Khâu Vân Huệ nhìn nhìn, như là tóc, tóc trong bồn cầu càng ngày càng nhiều, rất nhanh đã lấp đầy cả một mảng đen, rồi một cái đầu đen nổi lên từ trên mặt nước......

"A!" Khâu Vân Huệ sợ hãi hét lên, va vào bồn rửa tay, quay đầu lại thì nhìn thấy trong gương là một người phụ nữ với mái tóc đen dài, mặt trắng như tờ giấy, môi đỏ như máu, đúng là cái người đã đuổi giết bà trong mơ kia!

"A a a a ——!!!!" Khâu Vân Huệ thét chói tai ngã trên mặt đất.

Kiều Thiếu Thần vọt vào, "Mẹ!"

Khâu Vân Huệ ôm lấy đầu, không dám nhìn bồn cầu và tấm gương, "Có quỷ! Có quỷ đó!!!!"

Điện thoại của Khâu Vân Huệ để ở trong phòng vang lên, Kiều Thiếu Thần đỡ mẹ ra rồi cầm lấy điện thoại, là chị họ Kiều Nhược Tố gọi điện tới.

Điện thoại mới vừa kết nối thì đã nghe được thanh âm nôn nóng của Kiều Nhược Tố, "Thím ơi mau nhanh chóng đi tìm Thiếu Thần đi, thím đừng ở một mình!"

Kiều Thiếu Thần: "Là em đây, xảy ra chuyện gì thế?"

Kiều Nhược Tố: "Thím thế nào rồi? Chị vừa mới biết sở dĩ Luka hung dữ với thím như vậy là đang cảnh báo cho chúng ta, trên người thím có thứ dơ bẩn, Luka vẫn luôn muốn giúp thím loại bỏ cái thứ dơ bẩn này, nhưng Luka làm không được. Bây giờ chị đang trên đường đến chỗ em, mời đến một vị Người trấn quỷ để xem giúp thím."

Mục Vi đích thân đi chuyến này, đội trưởng Lương đã mở lời, hắn nhất định phải tới.

Đã hơn nửa tháng trôi qua kể từ đợt sương mù quỷ dị thứ hai, những Linh Giả và Người trấn quỷ nên xuất hiện đều đã xuất hiện, nghe nói nhân số Linh Giả đợt này nhiều gấp mấy lần so với đợt sương mù quỷ dị đầu tiên, Người trấn quỷ cũng xuất hiện không ít, hơn nữa mỗi ngày đều đang tăng lên, nhóm Người trấn quỷ đầu tiên kết thúc huấn luyện đã phân công xuống dưới, Thanh thị sẽ sớm chào đón sự gia nhập của Người trấn quỷ, đến lúc đó áp lực của Mục Vi sẽ giảm đi rất nhiều.

Mục Vi và Kiều Nhược Tố gần như là một trước một sau chạy tới nhà Kiều Thiếu Thần, Kiều Thiếu Thần đang ở cùng với Khâu Vân Huệ trong phòng ngủ, Kiều Nhược Tố dẫn Mục Vi một đường chạy lên lầu thì nhìn thấy Khâu Vân Huệ đang bị dọa sợ đến mức thần trí hoảng hốt.

Mục Vi đi một vòng trong phòng, lấy máy dò quỷ khí mà hắn mang theo, lại cẩn thận kiểm tra đo lường một lần, không khỏi nhíu mày, "Bác nhìn thấy dạng quỷ gì vậy?"

Giọng nói Khâu Vân Huệ run rẩy, "Một, một người phụ nữ, vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ của tôi, cô ta muốn giết tôi, mới vừa rồi, bồn cầu bị tắc, có, có tóc, còn có một cái đầu người...... Người phụ nữ kia, ở trong gương......"

Mục Vi cố ý đi vào toilet, máy dò quỷ khí không có phản ứng gì, hắn ấn nước xả bồn cầu, lại thấy vẫn hoạt động tốt, lại đứng ở trước gương nhìn một lúc lâu, nhưng không phát hiện ra gì cả.

Mục Vi quay trở lại phòng ngủ, nhìn chằm chằm Khâu Vân Huệ một lúc rồi đi qua, đặt máy dò quỷ khí ở bên cạnh bà, nhưng vẫn không có phản ứng gì. Hắn đã nghe nói vấn đề trên người Khâu Vân Huệ là do một linh hồn thú cưng phát hiện, hiện tại linh hồn thú cưng cũng tương đương với Linh Giả, có khi còn đáng tin cậy hơn cả con người, con người có thể nói dối nhưng linh hồn thú cưng thì không, trên người Khâu Vân Huệ chắc chắn có vấn đề, chỉ là hắn không phát hiện ra.

Dụng cụ không thể phát hiện ra, Mục Vi đành phải móc một bé hamster từ trong túi ra, giơ lên trước mặt Khâu Vân Huệ, bé hamster vốn đang an tĩnh chải lông đột nhiên xù lên, nhảy dựng nhào tới trên mặt Khâu Vân Huệ, bị Mục Vi tay mắt lanh lẹ bắt được, một lần nữa thả vào trong túi cất đi.

Đã xác định, trên người Khâu Vân Huệ thật sự có vấn đề, nhưng tại sao lại không cảm nhận được quỷ khí? Ngay cả thiết bị giám sát cũng vô dụng.

Mục Vi suy nghĩ một chút rồi nói, "Bác hãy vào lại toilet một chuyến......"

"Tôi không đi! Bên trong có quỷ!" Khâu Vân Huệ đã bị dọa sợ.

Mục Vi nói: "Nếu bây giờ con quỷ không xuất hiện, tôi không có khả năng cứ ở đây mãi, cần phải dẫn con quỷ ra tới đây thì mới có thể diệt trừ, nếu không thể diệt trừ thì còn phải mời Linh Giả đến đây phong ấn."

Kiều Thiếu Thần trấn an Khâu Vân Huệ, "Tụi con đi vào cùng mẹ, không cần sợ, nếu như không giải quyết được con quỷ đó thì nó vẫn sẽ luôn đi theo mẹ, nhân lúc có tiên sinh Người trấn quỷ ở đây, nhất định phải giải quyết cho xong mới được."

Sau khi được con trai khuyên bảo thì Khâu Vân Huệ cuối cùng cũng mạnh dạn quay lại toilet, bà run rẩy ấn nút bồn cầu, bồn cầu không có vấn đề gì, bà lại cẩn thận nhìn vào gương, thứ xuất hiện trong gương cũng chỉ là bản thân bà, cũng không có chỗ nào không đúng hết.

Khâu Vân Huệ nghi hoặc, có chút nghi ngờ bản thân có phải bị hoa mắt nên nhìn lầm không, gần đây bà đều không được nghi ngơi tốt, tinh thần hoảng hốt, xuất hiện ảo giác cũng không phải là không có khả năng......

"Thím ơi!" Kiều Nhược Tố đột nhiên kêu lên, cả người vô cùng hoảng sợ nhìn chằm chằm gương!

Thím trong gương dần dần biến thành một người phụ nữ với mái tóc đen che khuất đôi mắt, mặt trắng như tờ giấy, sắc môi đỏ như máu!

Thiết bị giám sát trong tay Mục Vi phát ra tiếng kêu chói tai, Kiều Thiếu Thần và Khâu Vân Huệ đều sợ hãi, Mục Vi ý bảo bọn họ đừng nhúc nhích, quấn Triền Thi Tuyến lên đôi tay, cẩn thận tới gần tấm gương, hắn dùng bàn tay quấn đầu sợi chỉ đỏ đụng vào gương, người phụ nữ trong gương như là cách hắn rất xa, căn bản không chạm được.

Đôi môi đỏ tươi của người phụ nữ dần dần cong lên, lộ ra một nụ cười quỷ dị, nó giơ bàn tay lên, trong tay cầm lấy một con dao găm, hung hăng đâm ra phía ngoài!

"Rắc!" Tấm gương xuất hiện những vết nứt, kính vỡ từng mảnh rơi xuống, cánh tay tái nhợt của người phụ nữ vươn ra từ những mảnh vỡ......

"A a a a ——!!!!!"

*

Giang Tứ và Hoa Tiêu đang rúc đầu vào giường, cực kỳ giống hai cái túi trút giận, Thiên Lang đáng tin cậy đang đứng phía trước che chở một người một chó.

Giang Tứ cảm thấy, dưới tình huống không hề chuẩn bị gì cả mà đã đi vẽ linh miêu, chính là quyết định tồi tệ nhất! Trong lúc chủ nhân của linh miêu không có ở đây mà lại vẽ nó, chính là sai càng thêm sai! Có trời mới biết mới vừa mở mắt ra đã nhìn cận cảnh một khuôn mặt giống như báo tuyết là một bài kiểm tra trái tim lớn cỡ nào, mấu chốt là gương mặt này vô cùng hung ác xấu xa, ngay cả răng nanh cũng lộ ra luôn rồi!

Giang Tứ lúc ấy đã bị dọa sợ, Hoa Tiêu cho rằng lại có một con chó bên ngoài muốn cướp lãnh địa nên đã lao ra mà không hề suy nghĩ gì, trực tiếp bị móng vuốt của đại ca linh miêu tát bay xuống giường, linh miêu hà hơi về phía Giang Tứ, Giang Tứ đột nhiên tháo chạy, ôm lấy cái gối đỡ đòn, móng vuốt linh miêu xe toạc chiếc gối của cậu, Thiên Lang đúng lúc xuất hiện, đại chiến móng vuốt với đại ca linh miêu, rồi mới có sự giằng có như bây giờ.

Vẻ mặt của linh miêu giống như một anh đại nóng nảy hung dữ, mà đây mới là một linh miêu vô dụng có 9 điểm giá trị tinh thần mà thôi, nhưng khí tức lại cao đến 8 mét 8, một móng vuốt cũng đánh gục được Hoa Tiêu, ngay cả Thiên Lang cũng dám đối đầu trực diện, dường như nó căn bản không hề biết đến sự cứng rắn hay sợ hãi gì, thật sự rất hung!

Giang Tứ cẩn thận với lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, cậu không biết số điện thoại của Phó Tinh Ngân, chỉ có thể gọi video cho Bạc Hoài, nếu không có ai trấn an vị anh đại máu chiến này, Giang Tứ sẽ nghi ngờ rằng mình sẽ không còn sống đến lúc đi đến Phồn thị mất.

Video được kết nối, khuôn mặt tuấn tú của Bạc Hoài xuất hiện trên màn hình, không đợi hắn nhìn thấy rõ mặt Giang Tứ thì màn hình rung lắc, phía đối diện là một khuôn mặt hung ác, đôi mắt tròn của linh miêu biến thành mắt xếch, vẫn luôn nhe răng gầm nhẹ, giống như vẫn luôn chuẩn bị xông lên xử lý Giang Tứ bất kỳ lúc nào.

Giang Tứ phát ra tiếng kêu cầu cứu, "Phó Tinh Ngân có ở đó không? Mau tới khuyên nhủ người anh em của anh đi, nó đã phá nát cái gối của tôi rồi, mục tiêu kế tiếp chính là tôi đó!"

Bạc Hoài ném điện thoại cho Phó Tinh Ngân, Phó Tinh Ngân bắt lấy, nhìn thấy Adam trong màn hình, hắn kích động đến mức gần như khóc như mưa ở tại chỗ.

"Adam! Bảo bối của anh ơi, anh ở đây nè, nhìn anh cái đi nào!" Phó Tinh Ngân ở bên này hấp dẫn sự chú ý của anh đại máu chiến.

Giang Tứ đảm đương thành một cái giá, tận chức tận trách giơ điện thoại lên trước mặt linh miêu, "Nhìn xem xem, tôi thật sự không có trộm cậu đâu mà, Phó Tinh Ngân cũng không đưa cậu cho tôi đâu, cậu chỉ là tạm thời ở chỗ tôi thôi, quá mấy ngày nữa sẽ dẫn cậu đi gặp anh ta, tôi bảo đảm, tuyệt đối không có lừa cậu đâu!"

"Ngao ~~~" Linh miêu hét lên một tiếng về phía điện thoại.

Giang Tứ nhìn khung thoại trên đầu linh miêu.

【 Linh miêu vô dụng: Dám bỏ rơi tôi, anh muốn chết sao? 】

Giang Tứ hỗ trợ phiên dịch, "Adam hỏi anh có phải muốn chết hay không mà dám bỏ nó ở đây."

Phó Tinh Ngân: "......"

Nhớ lại những ngày tháng nơm nớp lo sợ khi ở chung với Adam, tính tình Adam quả thực rất không tốt.

Phó Tinh Ngân dỗ dành: "Em không cảm thấy bây giờ mình rất yếu à? Anh đây là đi tìm biện pháp giúp em mạnh lên đó......"

"Ngao ~!" Linh miêu dùng móng vuốt đập phát xuống điện thoại.

Phó Tinh Ngân chỉ nhìn thấy màn hình rung lắc dữ dội, sau đó chính là tiếng điện thoại rơi xuống đất "Bụp" một tiếng, linh miêu đuổi theo, dùng móng vuốt dày nặng đập từng phát vào điện thoại, giống như một đập Phó Tinh Ngân trong điện thoại thành thịt nát, vô cùng hung tàn!

Giang Tứ ôm chặt Hoa Tiêu, tỏ vẻ tui không dám nói cũng không dám hỏi, chỉ có thể để nó trút giận.

"Đây là cách huấn luyện thú cưng của cậu đó à? Này có khác gì như động vật hoang dã đâu?" Giọng nói của Bạc Hoài từ điện thoại truyền ra.

"Linh miêu vốn là phiên bản thu nhỏ của 'vua của muôn thú', nếu bản tính hung dữ của nó giảm đi thì không bằng tôi nuôi mèo cho rồi, tại sao tôi lại nuôi dưỡng một linh miêu chứ, như vậy mới ngầu không phải sao?" Giọng điệu Phó Tinh Ngân đều rất là phóng túng.

Bạc Hoài: "Rất hợp với cậu, một ngày không đánh cậu vài phát thì cậu sẽ không thành thật."

Phó Tinh Ngân: "......"

Linh miêu trút giận xong thì trở về tờ giấy vẽ, không ra ngoài nữa.

Giang Tứ lúc này mới dám xuống giường nhìn chiếc điện thoại đáng thương của mình.

Bạc Hoài: "Điện thoại sao rồi?"

Giang Tứ: "Màn hình bị bể rồi."

Bạc Hoài: "Bảo Phó Tinh Ngân mua cho cậu cái mới."

Phó Tinh Ngân: "Khi nào cậu tới Phồn thị thì mua cho cậu."

Bạc Hoài: "Cậu hãy chú ý an toàn, đừng để bị thương, bản thân Phó Tinh Ngân đã không đáng tin cậy, nuôi ra một con thú cưng cũng không thể nào yên lòng."

Phó Tinh Ngân kháng nghị, "Làm ơn giữ thể diện cho tôi trước mặt người ngoài đi!"

Bạc Hoài: "Cậu còn cần thể diện à? Từ một tay đua xe biến thành Linh Giả, cậu còn thể diện sao?"

Giang Tứ: "......"

Phó Tinh Ngân buồn bực, "Tôi ít nhất cũng từ tay đua trở thành Linh Giả, còn anh là từ đạp xe trở thành Linh Giả, tôi có mặt mũi hơn anh đó."

Bạc Hoài không hề nhượng bộ, "Năm đó tôi 7 tuổi, năm nay cậu nhiêu tuổi rồi?"

Phó Tinh Ngân: "......"

Giang Tứ: "......"

Hai người này quả nhiên rất thân nhau.

Phó Tinh Ngân cúp cuộc gọi video để tỏ ra sự bất mãn của mình, Giang Tứ bất đắc dĩ bật cười, cậu không ngờ một người nhìn nghiêm túc đứng đắn như trưởng quan Bạc lại có một màn đấu võ mồm với người khác như vậy.

Thời điểm giữa trưa, cửa nhà Giang Tứ bị người ta gõ vang.

Giang Tứ mở cửa, đứng bên ngoài là một cậu chàng dương quang soái khí, trong tay cậu ta xách theo một chiếc vali, "Chào cậu, tôi là Thời Cảnh, là một Người trấn quỷ, cậu là Giang Tứ đúng không?"

Người do Bạc Hoài sắp xếp đã tới.

Thời Cảnh chỉ chỉ phòng kế bên, "Tôi sống ở bên này, nếu như có bất cứ chuyện gì cứ đến tìm tôi, đội trưởng Bạc nói, an toàn của cậu là quan trọng nhất, dù trong bất kỳ tình huống nào cũng phải bảo vệ cậu trước."

Giang Tứ: "......"

Cái loại cảm giác quen thuộc cứu lớn hay cứu nhỏ* này là sao đây?

*Nguyên văn (保大保小): Kiểu như trong phim truyền hình, khi người mẹ đang sinh gặp nguy hiểm, yêu cầu người nhà chọn cứu mẹ hay là cứu đứa bé ấy.

Thời Cảnh: "Tôi về dọn dẹp trước đây, chút nữa sẽ mời cậu đi ăn cơm."

Giang Tứ muốn nói không cần ăn cơm đâu, nhưng Thời Cảnh chưa cho cậu có cơ hội từ chối đã xoay người đi vào.

Nhà của dì béo vẫn luôn không có ai thuê, người khác vừa nghe nói bên trong có quỷ, căn bản không ai dám thuê, không ngờ cuối cùng lại được Người trấn quỷ thuê, vậy thì cũng không lo lắng về việc có quỷ hay không nữa.

Một lúc sau, cửa nhà Giang Tứ lại bị gõ vang lần nữa, Giang Tứ tưởng Thời Cảnh đến tìm cậu ra ngoài ăn cơm, mở cửa phát hiện là Miêu đại gia sống cùng tiểu khu, ông ấy một tay cầm bức ảnh, một tay xách hai con gà sống.

"Tiểu Giang à, con giúp ông gửi tin nhắn được không, xem thử Đại Bạch của ông có chịu quay lại gặp ông không."

Giang Tứ nhận lấy tấm ảnh nhưng không nhận hai con gà, "Con sẽ hỏi dùm ông, ông mang gà về đi, con không cần đâu ạ."

Miêu đại gia trừng mắt, nói thế nào cũng muốn Giang Tứ phải nhận gà, không cần tiền thì cũng phải nhận một chút đồ chứ, nhưng Giang Tứ thật sự không thể nhận, hai người đẩy tới đẩy lui, Giang Tứ đành phải nói ra tình hình thực tế.

"Ông ơi, con không biết nấu ăn, món gà này con cũng không nấu được, ông vẫn là mang về nấu ăn đi."

Miêu đại gia suy nghĩ một chút, không kiên trì nữa, cầm gà trở về.

Giang Tứ nhìn về phía đối diện, Thời Cảnh đang đứng ở cửa xem náo nhiệt, thấy Giang Tứ nhìn hắn, Thời Cảnh cười nói: "Nhân duyên khá tốt đấy chứ."

Nói xong lại trở về tiếp tục dọn dẹp nhà cửa.

Miêu đại gia trở về nhưng rất nhanh đã quay lại, ông mang đến một thùng cơm thơm ngào ngạt và một con gà nóng hổi, Miêu đại gia cười ha hả nói: "Tay nghề nấu ăn của con dâu ông tốt lắm, con nếm thử xem, nếu thích thì sau này có thể đến nhà ông ăn cơm."

Sự nhiệt tình của Miêu đại gia khiến Giang Tứ áp lực rất lớn, "Ông ơi, tin nhắn này có được gửi tới hay không còn chưa biết, ông cứ như vậy......"

"Không sao đâu, Đại Bạch có trở về hay không đều là duyên phận, ông không bắt buộc, ông là thấy con cứ luôn sống một mình, bản thân cũng không biết nấu cơm, đã lâu rồi không ăn đồ ăn nhà nấu đúng không? Lúc trước khi bà Dư còn ở đây, con còn có thể ăn được chén cơm nóng, bây giờ bà Dư không còn nữa, con có thể đến nhà ông ăn cơm mà, ông đã nói chuyện với con trai và con dâu rồi, tụi nó đều rất chào đón con đó."

Giang Tứ nhìn Miêu đại gia đặt cơm và nồi lẩu lên bàn, mặc dù không thể ăn nhưng cậu lại thấy rất ấm áp.

Sau khi tiễn Miêu đại gia đi, Giang Tứ đến gõ của phòng bên cạnh, không thể lãng phí đồ ăn nóng hổi như vậy được, cậu đưa đồ ăn qua cho Thời Cảnh, "Không cần ra ngoài ăn đâu, ăn ở nhà đi, ăn xong thì rửa sạch sẽ, tôi còn phải trả cho người ta."

Thời Cảnh: "......"

Thời Cảnh nhìn Giang Tứ phải đi, "Cậu không ăn sao?"

Giang Tứ: "......"

Đây là nguyên nhân chủ yếu khiến cậu chỉ thích sống một mình, không hợp sống tập thể mà!

Giang Tứ đành phải nói dối, "Tôi ăn ở nhà rồi, phần này của anh đó."

Thời Cảnh nhìn Giang Tứ rời đi, không quá để ý, hắn bắt đầu ăn, thực sự đói bụng lắm.

Giang Tứ về nhà bắt đầu vẽ Đại Bạch, cũng may Đại Bạch không chịu thua kém, thật sự biến thành linh hồn thú cưng trở về.

Sau khi Miêu đại gia tới thì lục tục có thêm mấy đợt người đến nữa, có có người đưa tiền đưa quà, có người nhờ cậu gửi tin nhắn cho thú cưng đã qua đời, ảnh chụp thì Giang Tứ nhận lấy, còn tiền và quà thì Giang Tứ thống nhất trả lại.

Giang Tứ rúc trong nhà vẽ tranh, không có ra ngoài, đến chiều lại có người gõ cửa, Giang Tứ kêu Hoa Tiêu đi mở cửa, xuất hiện bên ngoài không phải là người trong tiểu khu, mà là hai người lạ, đại khái khoảng hơn 50 tuổi, từ quần áo trang điểm đều không khó nhận ra gia thế của người này rất tốt.

Giang Tứ: "Các người tìm ai?"

Vị phu nhân nắm lấy túi, dáng vẻ rất khẩn trương, "Con là Giang Tứ đúng không? Bác là mẹ của Tố Tố, đây là chồng của bác Kiều Khải Đông. Hai bác đã nghe nói đến chuyện của con, chuyện của cha con không có liên quan gì tới con, lúc trước là hai bác hiểu lầm, lần này tới đây muốn nhờ con giúp hai bác, Tố Tố và hai mẹ con thím con bé đều hôn mê bất tỉnh rồi, còn có một vị tiên sinh Người trấn quỷ nữa, hai bác thực sự không biết nên tìm ai giúp hết."

Giang Tứ: "Sao hai vị lại biết tôi sống ở đây? Làm sao biết tôi có thể giúp được hai vị?"

Nếu không phải có Luka dẫn đường, cho dù là Kiều Nhược Tố cũng không biết chỗ ở của cậu, chẳng lẽ là Kiều Nhược Tố nói?

"Là tôi nói." Hứa Minh Dập đi lên, "Đội trưởng Lương phải giải quyết chuyện quỷ anh, muốn để đội trưởng Mục dẫn người xử lý chuyện kế tiếp, nhưng không liên lạc được với đội trưởng Mục nên phải liên lạc với Cục quản lý quỷ dị, thế mới biết đội trưởng Mục bị mất liên lạc, đội trưởng Lương sợ có vấn đề xảy ra nên kêu tôi đi một chuyến, mấy người bọn họ đều nằm trong biệt thự, kêu sao cũng không tỉnh, giống như là đang ngủ vậy, tôi không cảm nhận được quỷ khí trong ngôi biệt thự, đội trưởng Lương lại đang đuổi theo thi thể nữ và quỷ anh, ngoại trừ cậu, tôi không tìm thấy Linh Giả nào khác để hỗ trợ hết."

Hứa Minh Dập nói: "Chuyện của cậu, tôi đã nói với bọn họ, cậu bị Giang Tư Lâm làm hại thảm như vậy, tội trạng của ông ta không liên quan gì đến cậu cả. Cậu quen biết với Kiều tiểu thư, Kiều gia lại xảy ra chuyện như vậy, tôi nghĩ cậu chắc chắn sẽ giúp đỡ, nên dẫn bọn họ tới đây đây."

Giang Tứ nhíu chặt mày, "Hứa Minh Dập, không cần nhúng tay vào chuyện của tôi, tôi cũng không cần anh thay tôi đưa ra quyết định."

Thời Cảnh tựa vào khung cửa, "Trước khi cậu dẫn người tới đây, không phải thông báo trước mới lễ phép à?"

Hứa Minh Dập nhìn về phía hắn, "Anh là ai?"

Thời Cảnh hất cằm, "Tôi là vệ sĩ của cậu ấy."

Hứa Minh Dập: "......"

Hứa Minh Dập nhướn mày, "Một Người trấn quỷ trở thành vệ sĩ của Linh Giả sao?"

Thời Cảnh khẽ cười một tiếng, "Cậu chính là Linh Giả mà đội trưởng Lương mới thu nhận sao? Tôi thấy cậu hình như có vẻ xem thường Người trấn quỷ chúng tôi nha, có muốn thử xem không, xem tôi có thể khiến cho cậu phắn từ trên này phắn xuống đấy."

Sắc mặt Hứa Minh Dập trở nên lạnh lùng, quả thực hắn cảm thấy Người trấn quỷ không bằng Linh Giả, Linh Giả có tương lai, Trấn Quỷ Nhân lại không có, kết cục của Người trấn quỷ chỉ có một con đường chết, giá trị của Linh Giả cao hơn Người trấn quỷ nhiều.

Giang Tứ: "Tôi đi xem."

Vợ chồng Kiều gia thở phảo nhẹ nhõm.

Thời Cảnh nói: "Nếu không muốn đi thì có thể từ chối, an toàn của cậu quan trọng hơn."

Giang Tứ lắc đầu, "Đi xem một chút đi."

Mục Vi cũng bị mắc kẹt ở nơi đó, cậu không thể ngồi yên mặc kệ, nhất định phải nhanh chóng đến xem.

Thời Cảnh: "Được rồi, nếu cậu muốn đi, tôi chỉ có thể đi cùng thôi."